Chương 260: PN6-20 Nhìn xem mây cuộn mây tan

Chương hai mươi. Quân Vũ chịu phạt

Trời biết huynh trưởng mình kính trọng đang quỳ trên thước chặn giấy, mà mình ngồi trên ghế là cảm giác gì, mỗi lần Quân Mặc Ninh hạ cờ, đều hận không thể lập tức kết thúc ván cờ này. Nhưng y không dám gϊếŧ quá ác khiến cha tâm tình vốn đã không thuận thẹn quá hóa giận, lại không dám thua quá nhanh quá khó coi khiến cha liếc mắt liền nhìn ra y đang nhường...

Quân tam gia tỏ vẻ, tâm y mệt chết rồi.

"Muốn hạ liền hạ cẩn thận, đông một búa tây một chày, rốt cuộc ngươi muốn thua hay muốn thắng!" Quân Tử Uyên nhìn rõ mồn một dùng quân cờ gõ bàn một cái, nhắc nhở.

Quân Mặc Ninh ngẩng đầu, cười, "Cha, người muốn thua hay muốn thắng?" Ngụ ý không nói cũng hiểu.

Quân Tử Uyên giận, ném quân cờ trong tay, bưng chén trà lên nhàn nhạt nhấp một cái, chậm rãi nói, "Vi phụ muốn đánh vào thế chết không thua không thắng, tinh tế lĩnh hội lạc thú ván cờ này..."

"Cha!" Quân Mặc Ninh "soạt" một cái đứng dậy, nói, "Ca huynh ấy cái gì cũng hiểu rõ, hà tất phải quỳ tỉnh giày vò như vậy?"

Giày vò. Đúng vậy, quả thật giày vò, thước chặn giấy cũng chỉ dài một thước, hai đầu gối cần phải sít sao khép lại mới có thể quỳ lên; mà độ rộng một tấc càng có nghĩa trọng lượng toàn thân liền tập trung trên bề mặt nho nhỏ này, không cần thời gian dài, hai mép thước chặn giấy liền lõm thật sâu vào da thịt. Mà Quân Vũ, đã bị giày vò như thế từng chút từng chút trưởng thành.

"Hiểu rõ?" Quân Tử Uyên buông chén trà, cuối cùng ném ánh mắt cho con trưởng quỳ đến đoan chính, khuôn mặt thu lại nhàn hạ lúc chơi cờ, ý nghiêm khắc rõ rành rành, "Chính vì hiểu rõ nên càng đáng phạt, biết rõ cố phạm so với dốt nát vô tri càng không thể tha thứ!"

"Con biết sai, thỉnh phụ thân phạt nặng!" Quân Vũ đúng lúc dập đầu thỉnh tội, trọng lượng cả người vắt ngang một mép thước, y rất rõ ràng cảm nhận được đau nhức từ đầu gối truyền đến.

"Cha..."

"Ngươi xác định phải ở đây xem ca ngươi chịu phạt?" Quân Tử Uyên trầm giọng hỏi, ý tứ cực kỳ rõ ràng.

"Cha, người nghe con nói..." Quân Mặc Ninh nỗ lực giãy giụa lần cuối, "Dịch Thư Vân thật lòng bái ca ca làm thầy, người chưa thấy thành tâm và kính ý của hắn đối với ca ca... Cho nên ca ca sốt ruột vì hắn về tình cũng có thể lượng thứ; huống hồ, Kình Thiên thành cũng cần Dịch Thư Vân trấn giữ, ca ca làm như vậy cũng đã chú ý cả việc công và việc tư..."

"Là vậy phải không?" Quân Tử Uyên hỏi con trưởng.

Quân Vũ cúi đầu nói, "Dịch Thư Vân thân là học trò con, không thể dạy hắn thay đổi tác phong làm việc, là trách nhiệm người làm thầy; con đến xuyên đốc thúc trừ phiến loạn, lại khiến Kình Thiên thành chủ Dịch Thư Vân bị bọn phản động trói đi, là con đã thất trách; lúc bắt địch cứu người, con chưa thể nắm chắc thời cơ tốt nhất, khiến Cung thân vương rơi vào cảnh ngộ nguy hiểm, tiểu vương gia Tề Huyên càng vì vậy mà trọng thương suýt nữa mất mạng... Lỗ mãng, liều lĩnh, không suy xét tình hình quân địch... làm trái lời phụ thân chỉ bảo thường ngày... Con biết sai, thỉnh phụ thân phạt nặng!"

Vừa nghe huynh trưởng đồ cổ nhà mình định cho y nhiều tội danh như vậy, Quân tam gia tức khắc liền nóng nảy! "Cha, cái tính tình kia của Dịch Thư Vân, nếu không phải đại ca áp chế, đã sớm chầu trời! Chuyện lần này..."

"Ninh nhi!" Quân Vũ lên tiếng ngăn cản nói, "Thư Vân là Thư Vân, ta là ta, Thư Vân sai lầm ta đã trách phạt hắn, sai lầm của ta, hiển nhiên cũng không nên trốn tránh. Ngươi đi ra ngoài trước."

"Ca!" Quân Mặc Ninh gấp muốn chết.

"Đi ra ngoài đi." Quân Vũ nhìn đôi mắt đệ đệ, vừa cảm động vừa bất đắc dĩ.

"Cha, người đánh nhẹ một chút! Bằng không con cáo trạng với mẹ!" Quân tam gia không có sức uy hϊếp gì uy hϊếp lão cha nhà mình một câu, lại hướng về phía huynh trưởng bảo bối nói rằng, "Ca, ta đi chuẩn bị thuốc trị thương..."

Cửa thư phòng bị đóng lại.

Quân Vũ quỳ thẳng tắp trên thước chặn giấy, thẳng lưng thẳng vai, không phải không đau, vừa vặn phần đau đớn lâu ngày không gặp này khiến y nhớ lại rất nhiều đau đớn khác.

"Cởϊ áσ." Quân Tử Uyên không dông dài nữa, đã nhận sai đến rõ rõ ràng ràng, phần dư lại chính là trách phạt; giữa cha con hai người họ, đến cả chỉ điểm cũng có thể giản lược.

"Dạ, phụ thân." Quân Vũ bắt tay cởi đai lưng, áo ngoài, lại cởi áσ ɭóŧ trắng như tuyết, vén tóc xõa sau lưng đến trước người, lộ ra tấm lưng không một vết sẹo lồi.

Hình cụ là một cây roi mây ngậm no nước, lớn bằng ngón cái, từ ngày đầu tiên Quân Vũ rời xuyên về kinh đã chuẩn bị tốt.

Nhìn búi tóc không chút cẩu thả của con trưởng, ánh mắt Quân Tử Uyên nghiêm khắc, sắc mặt nghiêm nghị.

Vì Quân Vũ không kiểm soát tốt mới khiến Dịch Thư Vân đặt bản thân vào nguy hiểm, bất kể thân phận là học trò hay Kình Thiên thành chủ, cũng không nên để hắn có cơ hội này; chuyện đã phát sinh, ở vị trí của Quân Vũ, y cần phải làm nhất là bình tĩnh, ít nhất đến khi Hàn Túc dẫn theo quân đội hội họp sau đó mới bao vây, như vậy, vừa tránh để một mình Nhạc Sầm lọt lưới, cũng có thể tránh thương vong phía mình; cuối cùng, dù thế nào đi nữa, cũng không nên để Cung thân vương Tề Mộ Tiêu và Tề Huyên con trai độc nhất của y lâm vào nguy hiểm, không có bất kỳ giả thiết hoặc lý do nào, đây là bổn phận người làm thần tử.

Mà ba điều, một điều Quân Vũ cũng không làm được!

Quân Tử Uyên không nghĩ nhiều nữa, giơ roi mây trong tay lên nghiêm khắc quất xuống!

"Chát! Chát! Chát!" Dường như tiếng cắt gió xé vải tuyên bố rõ ràng người thi hành hình phạt xuống tay ác liệt, trong khoảnh khắc, trên lưng đã Quân Vũ trúng ba roi!

Quân Vũ cảm giác trong phút chốc ánh mắt tối đen, ba vết roi trên giữa dưới thiêu cháy như tưới dầu hỏa, trước mắt một mảnh choáng váng, cho dù từ nhỏ lớn lên dưới gia pháp Quân Tử Uyên cha y, ba roi này vẫn nặng đến không ngờ.

"Rầm" một tiếng, Quân Vũ ngã nhào xuống đất như núi cao khuynh đảo, tiếng kêu đau cắn lấy trong cổ họng, ba vết roi tím đậm dữ tợn trên lưng biến thành màu đen!

Lúc quỳ thước chặn giấy, mồ hôi lạnh đã túa ra thái dương, mà sau khi chịu ba roi mây này, chúng nó như được cổ vũ mà hăng hái tuôn ra. Quân Vũ cắn chặt hàm răng trên dưới, dùng lý trí chống lại đau đớn khó nhịn, không tiếng động không tránh né không tự tổn thương, trưởng thành dưới sự tâm tâm dạy bảo của phụ thân Quân Tử Uyên, không ai sâu sắc lĩnh hội gia pháp Quân thị nghiêm khắc hơn y.

Gạt đi hô hấp chống người dậy, Quân Vũ không quỳ lên thước chặn giấy nữa... đó là dùng để phản tỉnh... Sau khi đoan chính quỳ thẳng mới chỉnh tóc lại lộ ra tấm lưng, nghênh đón nghiêm phạt sắp tới.

Quân Tử Uyên cũng ngầm chấp nhận hành động của y... giữa cha con bọn họ đã sớm không cần nhiều lời dù chỉ một chữ với những chuyện này, "Ba mươi roi, có phán nhiều không?"

"Không có..." Giọng Quân Vũ có chút khàn khàn, y khe khẽ gật đầu, vài giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống, "Con biết sai, phiền phụ thân giáo huấn."

Ba mươi roi, thật sự không tính là nhiều, có điều... Quân Vũ biết, đa số thời gian, số lượng cũng không quan trọng nhất, phạm sai dạng gì chịu phạt dạng gì, chẳng qua chỉ là dùng đau điếng người ghi nhớ giáo huấn vào lòng mà thôi, đau đến mức nào, trong lòng phụ thân tự có cân nhắc.

Quân Tử Uyên thấy con trưởng đã chuẩn bị xong, ánh mắt nhìn ba vết thương trên lưng y. Roi mây ngậm no nước, sắc bén như lưỡi đao, y lại cố ý phạt nặng, lúc này đã tím bầm phiếm đen... Y biết, tổn thương như vậy, chỉ có dùng lưỡi dao cắt giải phóng máu bầm mới có thể khỏi hẳn.

Có lẽ, tam nhi sẽ có biện pháp tốt hơn... con trai nhỏ từ trước đến giờ đặt các ca ca ở đầu quả tim... Thế nhưng thương thế đến mức này, chung quy không tránh được một trận đau đớn khó nhịn.

Quân Tử Uyên nhìn con trưởng khom người quỳ trước mắt, nhi lập chi niên, thừa tướng Trung Châu, lần này phạm sai như vậy, sợ rằng thật lòng đón nhận Dịch Thư Vân giáo chủ ma giáo hiện tại là người bảo vệ cửa ngõ tây bắc của triều đình rồi. Biết con không bằng cha, không ai hiểu rõ ba đứa con trai mình hơn Quân Tử Uyên, hai chữ "tình nghĩa", vẫn luôn nặng nhất.

Nhưng dù sao đi nữa vẫn không nên đẩy đệ đệ, đẩy cha con Cung thân vương thậm chí bản thân y rơi vào hoàn cảnh sống chết không rõ như vậy... Đây là điểm Quân Tử Uyên không thể chấp nhận nhất, cũng là điểm căn bản nhất lần trách phạt này.

Về phần Dịch Thư Vân... sơ sơ tính ra chưa gặp quá một hai lần, hiểu bao nhiêu cũng không thể nào nói... Bây giờ xem ra, có phải nên gặp chính thức một lần hay không, tìm hiểu kỹ càng một chút?

Quân Vũ cúi đầu quỳ, sau lưng chậm chạp không nghênh đón roi mây trách phạt, dĩ nhiên cũng không dám lộn xộn, chỉ lẳng lặng quỳ đợi.

Kỳ thật, Vũ nhi đã rất ưu tú. Không biết sao, đã nhiều năm không trách phạt Quân Vũ như vậy, lần này lại khiến y muôn vàn tâm tư. Mấy năm nhị ca Tề Phong Vân cầm quyền, bản thân y sống nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, kể cả Quân Vũ bị đặt ngoài sáng, cùng nhau chịu đựng quan tâm và áp lực trên đủ mọi phương diện. Hai cha con bọn họ, đứng cùng một chiến tuyến, lấy thân phận khác nhau nhưng cố chấp giống nhau, bảo vệ thê tử và mẫu thân, ấu tử và tiểu đệ.

Cha con bọn họ, tâm ý tương thông. Quân Tử Uyên cảm khái Quân Vũ hiểu chuyện và chín chắn quá sớm, mà Quân Vũ tận mắt thấy phụ thân hết lòng hết sức như thế nào, cũng không dựa vào ân sâu của Tề thị, nhưng nắm toàn bộ triều đình lo toan thiên hạ, cuối cùng nơi nơi quan tâm săn sóc bảo vệ vợ con.

Cho đến bây giờ, Quân Vũ vẫn xem phụ thân là kiêu ngạo là tấm gương!

Trong lúc chờ đợi Quân Vũ cũng nghĩ đến vài chuyện, vài chuyện rất xa xôi, phần lớn ký ức kèm theo nỗi đau điếng người. Y chưa từng trách Quân Tử Uyên hà khắc với y, dẫu có một vài trách nhiệm vốn không nên do y tới gánh vác. Ân cha mẹ sinh dưỡng sâu như biển, từ trước đến giờ đối với mình tiểu đệ nặng như sinh mệnh; huống hồ y sinh là con vợ lẽ, có thể có cơ hội nổi bật như vậy, đến hôm nay tuổi còn trẻ đã đứng đầu bách quan...

Không có phụ thân Quân Tử Uyên nghiêm khắc, sẽ không có những thứ này!

Cho đến bây giờ, không có trái ngọt nào không phải trả giá!

Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng tay áo sột soạt, tiếp đó roi mây vạch không trung cắn lên sống lưng!

Một tiếng "chát" chói tai, trong nháy mắt kéo tâm tư Quân Vũ quay về.

Không nặng như ba roi đầu! Quân Vũ trước hết phán đoán, nhưng tâm tư lại lập tức bị đánh tan, ngoại trừ chuyên tâm nghênh đón trách phạt chịu đựng đau đớn, không thể suy nghĩ gì nữa.

Chát, chát, chát...

Sức lực và tiết tấu Quân Tử Uyên xuống tay cũng nghiêm cẩn tựa như cách y đối nhân xử thế thường ngày, ba mươi roi, hai mươi nhịp thở, đã hoàn tất.

Đau đớn bày ra trên toàn bộ tấm lưng, đầu ngón tay túm lấy quần trắng bệch, Quân Vũ gian nan chịu đựng ba mươi roi, trên lưng dường như bị bóc một lớp da.

"Tạ... phụ thân giáo huấn, con... con nhớ kỹ, không dám tái phạm..." Quân Vũ dập đầu, tạ phạt.