Quân Mặc Ninh nhìn Tề Hàm lựa chọn, tuy gian nan nhưng đúng là vẫn tự nguyện lựa chọn, trong lòng y như có tảng đá rơi xuống. Đa số thời điểm, duyên phận giữa người với người e rằng cũng không huyền bí như vậy, có thể chỉ vì nhìn thấy nét tương đồng, hoặc là, khát vọng lẫn nhau.
Y cầm lấy roi mây đi tới bên cạnh đứa bé, không có quần áo che đi thân thể mảnh dẻ, trên mông trắng nõn lưu lại vết tích đã từng bị ngược đãi, đan xen khắp nơi. Lát nữa phối ít thuốc làm nó biến mất vậy, nếu lựa chọn ở lại, ký ức trong quá khứ không nên có bất cứ dấu vết gì.
Quân tiên sinh còn chưa bắt đầu dạy dỗ, đã bắt đầu nghĩ nên phối thuốc trị thương thế nào rồi.
Trái tim Tề Hàm bùm bùm bùm nhảy lên, ký ức không chịu nổi trong đầu vẫn đang sôi trào như sông cuộn bể gầm, bây giờ chính mình bày ra tư thế như vậy chờ đau đớn lên người... Nó nhịn xuống nước mắt sợ hãi, lại không ngăn được mồ hôi lạnh điên cuồng toát ra.
"Quy củ... Còn nhớ rõ sao?" Giọng Quân Mặc Ninh nghiêm nghị từ đỉnh đầu truyền đến.
Tề Hàm hơi quay đầu, liền thấy một cây roi mây màu đen to bằng ngón cái, nó như thấy ngân châm mà nhanh chóng quay đầu đi, run rẩy nói rằng, "Hồi tiên sinh... Nhớ... nhớ kỹ, không cho phép lên tiếng, không cho phép tránh né, không cho phép... tự tổn thương."
"Tốt." Quân Mặc Ninh lùi về sau một bước, đổi roi mây sang tay phải, cân nhắc mức phạt nói, "Ba mươi roi, tuân thủ quy củ cho tốt."
"Vâng... tiên sinh." Tề Hàm đáp lời, lặng lẽ nắm chặt hai nắm tay, hàm răng nhỏ vụn trong lúc không chú ý đã cắn môi dưới.
"Vút... Chát!" "Vút... Chát!" "Vút... Chát!"
Ba roi rất có quy luật không nhanh không chậm rơi xuống, phong cách chưởng hình của Quân Mặc Ninh kế thừa hoàn toàn từ kỳ phụ Quân Tử Uyên và kỳ huynh Quân Vũ, chưa bao giờ kéo dài thời gian đau đớn, nhưng cũng sẽ không dồn dập như bão tố khiến người ta đột ngột không kịp chuẩn bị. Khoảng cách giữa hai roi là một lần hô hấp, lúc đau đớn một roi tạo ra còn chưa kéo đến hoàn toàn sẽ chồng thêm một roi nữa, vì vậy đau đớn dưới một roi lại một roi chồng chất lên nhau.
Ba roi qua đi, đứa bé dưới roi mây run lên dữ dội, rồi lại cực nhanh mà dừng lại, trong thư phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hô hấp nặng nề.
Đối với việc nó tuân thủ quy củ, Quân Mặc Ninh rất hài lòng; có điều ba roi này hiển nhiên chỉ là nếm thử mà thôi, y nhìn vệt đỏ trên da đứa bé hơi hơi sưng lên, lần nữa giơ tay...
"Chát!"...
Liên tiếp mười lần, dứt khoát.
Tề Hàm làm sao quản được phong cách nhịp điệu tiên sinh nhà nó xuống tay, nó chỉ cảm thấy phía sau có một ngọn lửa đang đốt, lại tựa như có cái gì đang xé rách thân thể của mình, tiếng roi mây xé gió không ngừng vang lên, mỗi một lần sẽ tạo thành đau đớn bén nhọn đầm đìa trên người mình. Bao nhiêu? Còn bao nhiêu? Trong đầu đứa bé nho nhỏ đã hoàn toàn không có gì khác, chỉ đang suy nghĩ khi nào mới kết thúc? Khi nào mới đánh xong? Khi nào có thể không đau như thế nữa?!
Lúc đánh tới một nửa, Quân Mặc Ninh ngừng lại lần nữa, y nghe được âm thanh, như tiếng một con thú con gào thét ư ử, phát ra từ đứa bé đang trằn trọc dưới roi mây.
Y biết âm thanh như vậy phát ra như thế nào!
Quân Mặc Ninh cúi người xuống dùng tay trái luồn dưới nách đứa bé, hơi dùng lực một chút liền nhẹ nhàng xốc lên nửa người trên của nó, quả nhiên thấy đứa bé chịu đau nhịn đau mồ hôi lạnh như mưa và nước mắt giàn giụa đầy đầu đầy cổ; mà không thể... khiến người ta dễ dàng tha thứ nhất là, nó nhét một nắm tay nho nhỏ vào trong miệng, hàm răng cứng rắn đã cắn phần mu tay ở gốc ngón cái, vết thương mặc dù không sâu, cũng đã chảy máu.
Đứa bé sợ hãi ngước mắt lên, một đôi mắt to tròn như nai con được nước mắt thanh tẩy qua, rõ ràng lộ ra sợ hãi và ngỡ ngàng.
"Hán Sinh, bưng chậu nước nóng tới." Quân Mặc Ninh hướng ra phía ngoài cửa phân phó.
Gian ngoài truyền đến tiếng Sở Hán Sinh đáp lại, Quân Mặc Ninh không cần suy nghĩ kéo nắm tay trong miệng đứa nhỏ ra ngoài, lại lấy vạt áo từ bên hông che mông đầy vết đỏ vết tím bầm cho nó.
"Quỳ tốt." Giọng Quân Mặc Ninh cũng không nghiêm khắc.
Tề Hàm chớp chớp đôi mắt to ướt nhẹp, đoan đoan chính chính quỳ bên giường, cái quần còn tuột ở đầu gối, nhưng thân dưới đã được vạt áo ngoài che, dường như cũng không xấu hổ lắm. Nó không tuân thủ tốt quy củ... đứa bé sợ hãi nhìn tiên sinh nhà nó cũng không lưu loát khom lưng lấy ra mấy miếng vải từ một ngăn kéo, nó mới đột nhiên nhớ tới, vết thương trên người tiên sinh sợ là còn chưa tốt nha!...
Dĩ nhiên là không tốt! Y đã chịu không dưới trăm trượng! Đại ca nén giận ra tay lại dùng đằng trượng nặng nề, trong trong ngoài ngoài đều bị thương. Nhưng mà...
Quân Mặc Ninh đứng thẳng lưng lên, khó tránh khỏi lại khiến phía sau đau xót một trận, nhưng giờ này khắc này y đột nhiên hiểu được tâm trạng làm người chưởng hình của cha và đại ca. Con cái làm sai nên phạt thì phạt, mục đích cũng chỉ dùng đau đớn khiến nó nhớ kỹ lời dạy bảo mà thôi, làm sao có thể thật sự gây tổn thương cho nó? Định ra quy củ "Không tiếng động, không tránh né, không tự tổn thương", nói chung đều chỉ vì không cho nó ôm theo vận may đáng thương cầu xin tha thứ mà thôi, sao lại có thể thật sự không đau lòng?
Cánh cửa "két" một tiếng mở ra, Sở Hán Sinh bưng một chậu nước nóng vào phòng, thấy đứa bé đoan đoan chính chính quỳ một bên, quần áo vẫn chỉnh tề, thế nhưng nước mắt và mồ hôi trên khuôn mặt cũng không che giấu được sự nhếch nhác giờ khắc này.
"Gia, nước đây."
"Ừm." Quân Mặc Ninh cầm vải lên xoay người nói, "Ngươi đi làm việc trước đi."
Sở Hán Sinh cũng không hỏi, đáp một tiếng sau đó đặt chậu nước trên giường, xoay người ra cửa. Sự ăn ý giữa hai người bọn họ, từ trước đến nay đã thấm vào từng li từng tí.
Quân Mặc Ninh đặt vải trên giường, vắt một cái khăn mặt từ trong chậu, trước hết tỉ mỉ giúp Tề Hàm lau đi mồ hôi lạnh và nước mắt trên mặt. Động tác của y cũng không tính là dịu dàng, thậm chí có chút không lưu loát.
Trong những năm tháng khinh cuồng, y đã từng khiển trách Vương Nguyên, Bán Hạ, một đám tiểu huynh đệ; nhưng y là Quân tam thiếu ngang như cua, ở đâu ra lời hay ý đẹp nói đạo lý với ngươi, đánh xong lại bôi thuốc trị thương? Nghe không hiểu làm không được liền đánh, đánh xong tiếp tục làm, không làm tốt còn đánh... Đám con cháu nhà quý tộc theo Quân tam thiếu lăn lộn mỗi người trên nhảy dưới nhảy leo cây bắt chim lừa gạt gian lận không gì không giỏi, nếu hỏi tỉ mỉ một chút, ai không có một khoảng thời gian làm thuộc hạ tam thiếu kiếm cơm loang lổ đầy máu và nước mắt!
Bây giờ năm tháng cũng đã đổi dời...
Lau xong khuôn mặt nhỏ nhắn, Quân Mặc Ninh lại tỉ mỉ lau hai tay của Tề Hàm, tránh dấu răng rõ ràng trên mu bàn tay trái.
Dường như đã quên mình đang bị phạt, cũng đã quên đau đớn sau lưng, trong lòng Tề Hàm nho nhỏ dường như cũng được cái khăn vừa ấm vừa mềm trong tay tiên sinh lau chùi, xóa đi từng vết thương năm dài tháng rộng trên đó. Tiên sinh vốn luôn cao cao tại thượng trong lòng nó, lúc này gần với nó như vậy.
Quân Mặc Ninh đặt khăn mặt và chậu nước lên bàn, xoay người lại hỏi, "Tự mình nói, còn lại bao nhiêu?"
Tề Hàm còn đang đắm chìm trong ấm áp thoải mái, đôi mắt to mờ mịt chớp chớp mới đột nhiên phản ứng kịp. Nó... Đang! Chịu! Phạt! Tiếng gào thét đè nén trong nghẹn ngào có tính là lên tiếng không nó không dám chắc, nhưng vết thương trên tay tuyệt đối là chứng cứ tự tổn thương tốt nhất!
"Hồi tiên sinh, còn lại... ba mươi..." Vi phạm đánh lại!
Quân Mặc Ninh ừ một tiếng, cầm miếng vải lấy ra trước đó cho Tề Hàm nhìn, "Ba mươi roi mây không dễ chịu đựng, lần đầu tiên, tiên sinh giúp ngươi. Nhưng ngoại trừ biết sai nhận phạt, ngươi phải đem quy củ khắc vào trong lòng, gia pháp nghiêm ngặt, không có nhiều tình người để thương lượng." Nói xong, lấy hai tay Tề Hàm đặt ở sau lưng, dùng miếng vải trói chặt cổ tay, lại tách môi nó ra, quấn vải từ trong miệng đến sau đầu, thắt lại.
"Đau không?" Quân Mặc Ninh đi tới trước mặt Tề Hàm, hỏi.
Tề Hàm không thể nói, lắc lắc đầu. Lúc đầu, nhìn tiên sinh trói nó, nó rất sợ, bởi vì sau khi trói lại ngay cả một chút đường sống cuối cùng nó cũng không có. Nhưng mà nghĩ lại, tiên sinh... làm như vậy chỉ vì để nó không tự tổn thương mình, không để số lần bị phạt lặp đi lặp lại nhiều lần nữa. Nó đột nhiên cảm thấy rất yên lòng, chưa từng có, mặc dù sắp đối mặt với đau đớn quen thuộc lên người cũng sẽ yên lòng không lại sợ hãi.
Nó thuận theo lực tay tiên sinh lại một lần nữa quỳ sấp trên giường, nửa người trên vừa vặn dán vào tấm thảm mềm mại, vạt áo ngoài lại một lần nữa bị nhấc lên, không có treo bên hông mà phủ trên lưng. Nó nắm quần áo trong hai tay, âm thầm cổ vũ cho mình. Ba mươi roi, rất nhanh, nó nhất định có thể tuân thủ tốt quy củ chịu đựng qua! Sau đó, nó nhất định thật ngoan thật vâng lời, không trốn chạy nữa, nghe tiên sinh dạy bảo, đọc sách, học chữ, tập võ...
Trong thư phòng yên tĩnh, roi mây giơ lên cao xé gió rơi xuống, "Chát!" một tiếng quất vào cái mông nho nhỏ đã sưng lên...
Dũng cảm như thế nào đi nữa, chịu xong ba mươi roi mây đứa bé đã đau đến toàn thân giống như mới vớt ra từ trong nước, trong đau đớn nghiêng trời lệch đất, nó mơ hồ ý thức được tiên sinh cởi trói cho nó, ôm nó lên giường, sau đó ghé vào lỗ tai nó nói.
"Đây là bài học thứ hai vi sư dạy ngươi. Buông. Hàm nhi, ngươi làm rất tốt."
---------------------
Cuối cùng cũng bò được đến đây, sau chương này Hàm nhi đã lớn, bắt đầu vô cao trào của truyện, nói trắng ra là có nhiều cảnh huấn hơn ahihi =)))))
Chuyện nữa là tác giả viết chính văn song song phiên ngoại. Ban đầu mình tính làm hết chính văn mới làm 5 cái phiên ngoại một lần nhưng mà sau khi ngộ ra không làm 2 cái phiên ngoại đầu thì lúc đọc đến quyển 2 sẽ hơi lấn cấn nên mình làm phiên ngoại luôn, sẽ up thành một quyển khác để chính văn liền mạch nhá 😘😘😘
Cái cuối là bận thi rồi :)))))) hẹn gặp lại mấy bạn vào tuần sau :))))) mãi eo :">