Chương 14: Mất tích

Biệt viện sáng sớm, yên ả bình yên, Quân Mặc Ninh dậy thật sớm đến thư phòng sửa sang lại một ít công việc Hán Sinh lưu lại, liền câu được câu không mà miên man suy nghĩ. Biểu hiện của Tề Hàm đêm qua thật sự khiến người ta cảm thấy nghi hoặc, trước kia cũng không phải không phạt qua nó, lòng bàn tay bị đánh hồng hồng sưng sưng cũng chỉ khóc thút thít vài tiếng, không thấy có phản ứng lớn gì. Có phải có nguyên nhân trước đó gì hay không?

Hán Sinh ra ngoài điều tra thân thế Tề Hàm đã một khoảng thời gian, không biết kết quả như thế nào, chắc chắn lần này sau khi trở về có thể giải đáp một ít nghi vấn.

Quân Mặc Ninh xoa xoa huyệt Thái Dương, quả nhiên an nhàn quá lâu, chút chuyện nhỏ như vậy cũng nghĩ đến đau đầu. Đều bởi vì Hán Sinh thật sự quá cần mẫn rồi, một tay trong trong ngoài ngoài, nuông chiều Quân tam thiếu y đến nỗi đầu đã có chút không muốn động.

Lại nói, sao Hán Sinh vẫn còn chưa quay về, Tần Phong nấu cơm thật sự thật không dễ ăn đâu...

Sáng sớm mùa đông, Quân tam thiếu lâu lắm không dùng đầu óc, trong đầu quay cuồng một vài ý niệm linh ta linh tinh...

"Chủ tử! Chủ tử!" Tần Phong nôn nóng, thanh âm hoảng sợ kèm theo tiếng bước chân nặng nề rất nhanh truyền đến.

Quân Mặc Ninh ngồi thẳng người cau mày nói, "Chuyện gì xảy ra?"

Tần Phong thở hổn hển nói, "Chủ... Chủ tử, thiếu gia... không thấy thiếu gia!"

"Nói rõ ràng!" Quân tam thiếu đã lâu không trải qua bất trắc và sóng gió có chút không phản ứng kịp.

Tần Phong hồi bẩm nói, "Đêm qua nô tài giúp thiếu gia bôi thuốc, phát hiện hắn phát sốt, liền sắc thuốc cho hắn uống, nô tài nhìn thiếu gia ngủ mới rời khỏi! Nhưng mà... Nhưng mà sáng sớm nay đi qua, thiếu gia... hắn... trong phòng không có ai, trong chăn cũng lạnh... Tiền viện hậu viện nô tài đều đã tìm, không có!"

"Muốn trốn, nó sẽ không chạy đi từ tiền viện, về phần chung quanh nó càng chạy không ra được," Quân Mặc Ninh mở ra một tờ giấy trắng, thuận tay vẽ, "Ta thiết lập trận pháp ngũ hành bát quái trong rừng cây xung quanh, ngươi dựa theo đồ án đi tìm một lần, tìm không được lại trở về tìm ta."

"Vâng, chủ tử." Tần Phong cầm giấy hành lễ ra ngoài.

Hơn một canh giờ sau, Tần Phong sa sút tinh thần quay về, bên trong rừng cây yên lặng thanh thanh sảng sảng, nơi nào có thân ảnh Tề Hàm?

"Vậy chỉ còn một khả năng," Quân Mặc Ninh đứng lên nói, "Núi Vân Trung, Tề Hàm đi ra ngoài từ cửa nhỏ hậu viện, vào núi Vân Trung."

Tần Phong kinh hãi.

"Ta với ngươi cùng nhau đi tìm." Quân Mặc Ninh nói, bắt đầu tháo còng tay.

"Chủ tử!" Tần Phong lớn mật ngăn cản nói, "Chủ tử, không được, ngài... ngài không thể rời khỏi chỗ này..."

Quân Mặc Ninh ngược lại không nghĩ tới vào lúc này Tần Phong lại còn có thể chiếu cố y.

"Chủ tử, nô tài đi tìm! Nhất định tìm thiếu gia trở về!" Tần Phong thề son sắt.

"Cũng tốt," Quân Mặc Ninh không khăng khăng nữa, "Trên người Tề Hàm bị thương lại bị bệnh, nó đi không xa, ngươi tìm cẩn thận một chút, nhất là hang động, chỗ có nước nhất định không thể quên."

"Vâng."

Sau đó, Quân Mặc Ninh vẫn ngồi trước đàn, ngón tay thon dài vô ý thức gảy gảy dây đàn, tiếng "tinh tang" không ngừng bên tai, nhưng lại loạn xạ, không giọng không điệu. Tần Phong đi lần này chính là cả ngày, ánh chiều tà le lói, bóng đêm mờ mịt bao phủ phía chân trời, núi Vân Trung chỉ còn là một cái bóng đen thui, trong bóng đêm tựa như thú lớn.

"À hú~~~~"

Trong núi Vân Trung đột nhiên mơ hồ truyền ra tiếng sói tru, một tiếng, hai tiếng... Thậm chí liên tiếp!

Là bầy sói!

Quân Mặc Ninh không hề do dự, tháo còng tay xiềng chân xuống, thân hình giống như một làn khói xanh, trong nháy mắt biến mất trong sân nhỏ!

Trong một khe núi trong núi Vân Trung, Tần Phong tay cầm một cây cây đuốc vung trái vung phải ngăn cản, mà đối diện, đúng là vài con sói bộ dạng hung ác, thèm nhỏ dãi! Lúc đầu chỉ là một con, hắn vô tình gặp phải, ai ngờ trong một khắc ngắn ngủi số lượng đột nhiên tăng đến gần mười con! Nhìn cái kiểu này, số lượng sẽ càng ngày càng nhiều!

Trên người Tần Phong đã có không ít vết thương sâu có nông có, lưu lại khi hắn và con sói thứ nhất đánh nhau, bây giờ nhiều sói như vậy, ngay cả một tia dũng khí đối chọi và may mắn hắn cũng không có! Trong lòng hắn càng ngày càng tuyệt vọng, còn tuyệt vọng hơn so với ba tháng trước bị người Hình bộ truy sát, dù sao con người đều có hai chân, ai cũng không chạy nhanh hơn ai, nhưng mà, bầy sói trước mặt có bốn cái chân lận!

Tần Phong khóc không ra nước mắt, thiếu gia à thiếu gia, chúng ta thật vất vả chạy ra miệng cọp đến biệt viện cư trú, ngài không hiểu đạo lý cũng không nên bỏ nhà ra đi chứ!

Khoảng cách Tần Phong cũng không xa hang động, Tề Hàm đang mơ màng tựa trên vách núi đá. Sau khi nó rời khỏi biệt viện đêm qua, lảo đảo hoảng hốt chạy bừa lên núi, đi không bao lâu cũng bởi vì bệnh tật ngã xuống đường núi. Nó bị rét mà tỉnh, khí lạnh trong núi ùn ùn kéo đến, như kim đâm vào lục phủ ngũ tạng. Nó gian nan đứng dậy đi về phía trước, cuối cùng tạm thời cư trú trong hang động này.

Quân Mặc Ninh nói không sai, Tề Hàm quả thật không đi xa, chỉ là hình thể nó nhỏ gầy lại mê man lơ mơ, Tần Phong một đường tìm đến đúng là đã bỏ qua! Mãi đến khi Tần Phong cảm thấy Tề Hàm không có năng lực chạy xa như thế mà quay đầu trở lại, mới vô tình phát hiện tiểu thiếu gia hôn mê trong sơn động, mà lúc này, có một con sói xám hình thể to lớn đang nhìn chằm chằm.

Tổn thương sau lưng vừa sưng vừa đau, không ngừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tề Hàm, nó mơ mơ màng màng nhìn thấy trước mắt có ánh sáng chớp động, nó biết là Phong ca ca của nó. Tề Hàm chưa từng chính thức thấy sói, nhưng đã nghe người khác nói qua, dã thú đó vô cùng hung mãnh, biết ăn thịt người! Không lẽ mình lại liên lụy Phong ca ca rồi? Nó tựa trên vách núi đá yên lặng rơi lệ, Phong ca ca không nên cứu nó, đứa bé không ngoan như nó, nên bị sói ăn tươi!

Số lượng sói càng ngày càng nhiều, chúng nó nhe răng trợn mắt, dùng tiếng tru vang dội chân trời gọi đồng loại, đồng thời cũng tuyên cáo sức mạnh và oai phong với con mồi, trong đôi mắt xanh biếc, tràn đầy sự hung tàn khát máu và du͙ƈ vọиɠ!

Cây đuốc trong tay Tần Phong càng ngày càng yếu, hắn biết rõ, chỉ cần cây đuốc lụi tàn, hắn và thiếu gia không có may mắn tránh khỏi...

Con sói dẫn đầu bầy sói lộ vẻ cực kỳ thiếu kiên nhẫn, trên cổ của nó có một vết thương thật sâu, đây là Tần Phong tay không tấc sắt cầm một cây cành cây khô vạch ra, đối với sói mà nói cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đủ để gợi ra ý muốn giết sạch của nó đối với con mồi.

"À hú... Ú hú..." trong miệng sói phát ra tín hiệu nào đó, cái đầu to dần dần thấp xuống, móng vuốt chân phải cào mặt đất, nó đã chuẩn bị xong một kích tất trúng rồi!

Cây đuốc "xèo" một tiếng dập tắt, chỉ sót lại một chút ánh sáng màu đỏ kéo dài hơi tàn, Tần Phong chán nản ném cây đuốc thô sơ, nhắm mắt chờ chết!

Đột nhiên!

Một mũi tên nhọn xé gió ra xuyên thủng đầu bay qua!

Con sói vừa còn diễu võ dương oai ngay cả tiếng gào cũng không kêu ra, thân thể cao lớn ầm ầm ngã xuống, bầy sói như lâm đại địch, nhao nhao hướng đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lên một cái cây, nơi đó, một bạch y nam tử đang giương cung cài tên.

"Chủ tử!" Tần Phong cảm giác mình vừa trở về sau khi dạo qua một vòng Quỷ Môn quan!

Người đến chính là Quân Mặc Ninh.

Phần lớn sói đều đổi mục tiêu từ mình sang uy hϊếp Quân Mặc Ninh, gập chân trước chân sau cào đất, đầu rũ xuống mắt lộ ra vẻ hung ác; một số vẫn như cũ không buông tha con mồi nhỏ yếu, một con sói già hình thể khô héo gầy gò sau bầy sói thừa dịp mọi người dời đi tầm mắt đột nhiên phóng về phía Tần Phong!

"Vút... Phịch!"

Đáp lại nó vẫn là một mũi tên nhọn. Mà một khoảng không lại cho con sói khác cơ hội tốt nhất, chúng nó phóng chân chạy như điên, mục tiêu chính là người mặc đồ trắng giương cung lắp tên.

Quân Mặc Ninh trong lúc bầy sói tập kích bất ngờ lại bắn ra hai mũi tên, mỗi một tên đều trúng mục tiêu, đầu tuyệt đối không may mắn tránh khỏi. Có thể chung quy thời gian có hạn, trong nháy mắt, bầy sói cứ thế đến trước người.

Quân Mặc Ninh quyết đoán bỏ cung tên rút ra nhuyễn kiếm bên hông, từ trên cây nhảy xuống, trong ánh trăng ảm đạm tay áo tung bay như thiên ngoại phi tiên; bóng đao ánh kiếm trong tay y vung vẩy, trong chớp mắt bầy sói đến chết cũng không hiểu không cam lòng tru lên, trong núi Vân Trung tịch mịch, mưa máu gió tanh!

Trong bóng tối, Quân Mặc Ninh xuất ra một kiếm, khó khăn đâm xuyên qua cổ họng một con sói, lại vào lúc đó một con sói khác từ phía sau lưng chồm tới, bạch y kiếm sĩ vẫn không quay đầu, mười ngón tay như móc câu bóp một cái sau cổ sói, chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, hai con sói trước sau gần như chết cùng một lúc!

Đám sói còn lại nhìn người tới hung hãn như vậy, nhao nhao dừng thế tiến công, sau khi thảm thiết tru vài tiếng, chạy trối chết.

Tần Phong ôm Tề Hàm bị giật mình tỉnh dậy, chỉ biết ngơ ngác nhìn...