Quân Lâm xuống lầu lần nữa thì Lâm Tử Lộc đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, khó có khi nàng lại yên tĩnh ngồi một chỗ trầm ngâm suy nghĩ.
Một tay nâng quai hàm, tay kia thì không hề theo một tiết tấu nào gõ gõ lên mặt bàn, một bộ dáng tâm sự nặng nề.
"Khụ khụ." Quân Lâm tận lực ho khan vài tiếng, hắn còn tưởng rằng Lâm Tử Lộc là vì cái hôn kia của hắn mà suy nghĩ đến thất thần.
Lâm Tử Lộc quay đầu, liếc hắn một cái, sau đó lại quay đầu tiếp tục suy xét chuyện còn dang dở.
Biểu cảm của nàng giống như đang muốn nói: Hừ, ngươi xuống đến nơi thì cũng có chuyện liên quan gì tới ta đâu.
Bởi vì lúc trước Quân Lâm ăn trộm đậu hũ thành công nên tâm tình đang rất tốt, lười cùng nàng so đo, có chút thong thả đi đến trước mặt nàng: "Nguyệt nhi, nàng đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"
"Ta muốn chuyển ra ở riêng, đang suy nghĩ đến việc mua một tòa nhà, nhưng phát hiện ra bản thân mình hình như không có nhiều bạc đến như vậy, ta không muốn tiếp tục quấy rầy Lưu Bảo Trai. Hiện tại Tô huynh đã rời đi, tất nhiên là không có lý do gì để lại mặt dày mày dạn ở đây rồi." Lâm Tử Lộc rất là nghiêm túc lên tiếng, dù sao đây là khẩn cấp nên được bàn bạc kỹ lưỡng mới tốt.
"A, ta còn tưởng rằng là chuyện gì..." Quân Lâm xem như là ý thức được một điều, vương phi của hắn là một người rất không không lanh, hắn mấp máy môi nói: “Nguyệt nhi không cần lo lắng, bạc ta có, hơn nữa huyện An Nhạc không phải là một nơi thích hợp để Nguyệt nhi ở lâu."
"May mắn là người có nhiều bạc, thế sao còn ăn chùa uống chùa cùng ta... Không đúng, vì sao ta không thể ở đây lâu?" Lâm Tử Lộc luôn chậm nửa nhịp mới bắt được trọng điểm.
"Nguyệt nhi, nàng chẳng lẽ không muốn đến kinh đô?" Quân Lâm ân cần dụ dỗ, hắn biết nàng sẽ đi.
"Muốn đi, nhưng mà..." Lâm Tử Lộc kỳ thực rất muốn đi, một nơi nhỏ bé như huyện An Nhạc thực sự là không đủ để thực hiện kế hoạch "xưng bá" của nàng.
"Ta sẽ phái người tìm đệ đệ của nàng, một khi có tin tức sẽ thông báo cho nàng ngay." Quân Lâm nắm bắt được điều băn khoăn duy nhất của nàng.
"Còn Mễ Kỳ Lâm..."
"Còn có tổng quản mà."
"Vậy Liên Nhi..."
"Để nàng ấy ở lại Mễ Kỳ Lâm."
"Không được!"
"Vậy thì mang theo."
"Thế còn lộ phí..."
"Ta bao hết."
"Thành giao!"
Kỳ thực Lâm Tử Lộc đang chờ đợi chính là những lời này, nam nhân có nhiều tiền như thế không nhân cơ hội này hưởng dụng một tí thì thật là phí của trời.
Lộ phí đã được Quân Lâm
bao hết, nhưng hiển nhiên những lời nói kia của hắn đã hoàn toàn đả động thẳng vào khẩu vị của Lâm Tử Lộc.
Vì vậy hắn có thể dễ dàng dụ dỗ nàng đưa ra quyết định muốn đi theo hắn đến kinh đô.
Trên mặt Quân Lâm không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng thực ra hắn đang cười trộm trong lòng, vương phi của hắn dễ bị lừa như vậy, hắn cứ trực tiếp giao quyền tài chính của Lê Vương phủ cho nàng, vậy còn phải sợ nàng chạy mất sao?
"Vấn đề đã giải quyết xong, hiện tại chúng ta nên quan tâm đến chính sự trước." Quân Lâm xoa xoa cái gáy của nàng.
Lâm Tử Lộc trợn mắt nhìn hắn, mái tóc trên đầu vì hành động của hắn mà có chút tán loạn.
"Chính sự gì?"
Quân Lâm bí hiểm cười, vốn khuôn mặt hắn đã bị cái màu bạc mặt nạ che đi một nửa biểu cảm, giờ phút này càng thêm vẻ thần bí khó lường: "Nguyệt nhi, nàng có biết thế lực sau lưng Túy Yên Lâu là gì không?"
"Túy Yên Lâu?" Lâm Tử Lộc hai tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn về phía Quân Lâm: “Chẳng lẽ là Đoạn gia?"
Quân Lâm vui mừng gật đầu, vương phi ngốc của hắn rốt cục cũng đã tiến bộ: "Sao nàng đoán ra được vậy?"
"Cách bài trí bên trong Túy Yên Lâu rất xa hoa, thực lực hộ viện lại cường hãn, còn tọa lạc ở chỗ phồn hoa nhất của huyện An Nhạc, khách nhân lui tới đều là quý công tử. Trọng yếu nhất là thanh lâu nổi tiếng nhất ở huyện An Nhạc, nếu không phải là sau lưng có chỗ dựa vững chắc, căn bản không có khả năng trụ được đến ngày hôm nay." Lâm Tử Lộc êm tai nói rõ từng điểm, logic rõ ràng: “Mà nhà có quyền thế lớn nhất ở huyện An Nhạc không phải là huyện chủ, mà là đệ nhất thế gia Đoạn gia."
"Không sai, đúng là Đoạn gia. Nguyệt nhi, nàng có muốn cùng xem một vở kịch với ta không?" Quân Lâm cẩn thận cầm trọn bàn tay mềm mại đáng yêu của Lâm Tử Lộc vào lòng bàn tay mình.