Ca múa cũng đã thưởng qua, hoa đào, hoa mai, vvv…cũng đã thưởng qua, rốt cục cũng đến thời gian dùng bữa tối.
Lần trước ở bữa tiệc sinh thần của Đoạn gia chủ, Lâm Tử Lộc đã được nếm qua món món Quế Hoa Cao, nàng đặc biệt thích món ăn này, nhớ thương mãi không thôi, hơn nữa lần trước bởi vì sự cố ngoài ý muốn của Đoạn Chi Vân mà không thể không rời đi trước, làm hại bọn họ chưa thưởng thức hết được đủ loại mỹ vị, lần này nhất định phải ăn no rồi mới trở về.
Bữa tiệc buổi tối, các vị tiểu thư đều nhìn chằm chằm Lâm Tử Lộc, mà nàng lại hoàn toàn không biết, chỉ lo đắm chìm ở bên trong mỹ thực.
Đoạn Chi Vân đương nhiên cũng không là ngoại lệ, nàng ta luôn dõi theo nhất cử nhất động của Lâm Tử Lộc, vì bây giờ nàng ta đang an vị ở bên cạnh Lâm Tử Lộc, nên nàng ta biết Lâm Tử Lộc đối với nhiều ánh mắt nhiệt liệt nỏng bỏng của những mỹ nhân kia đều cảm thấy lạnh nhạt tự nhiên, trong lòng Đoạn Chi Vân càng âm thầm vui vẻ.
Lộc công tử quả nhiên là một người thanh cao, hừ, ngay cả những người dung chi tục phấn như các nàng còn mơ tưởng muốn tiếp cận Lộc công tử, quả thực là si tâm vọng tưởng.
Hôm nay đồ ăn rực rỡ muôn màu, đường đường là gia tộc lớn nhất An Nhạc huyện ra tay tự nhiên là hào phóng.
Cá đuôi phượng hấp, cà chua sốt thịt ngựa, cải trắng Ngọc Thố, sủi cảo Tứ Hỉ, cơm gói lá sen... đủ loại mỹ vĩ làm cho Lâm Tử Lộc hoa cả mắt.
Rất nhiều món Lâm Tử Lộc mới chỉ xem qua ở trong sách, còn không có cơ hội chân chính được ném thử, trong lòng Lâm Tử Lộc nhiệt huyết sôi trào, mặc dù trên mặt bất động thanh sắc, nhưng tay và miệng thì lại bận rộn không ngừng.
Đoạn Chi Vân thấyLâm Tử Lộc ăn tựa hồ thật sự là vui vẻ, đưa tay đón nhận bình rượu trong tay nha hoàn, tự tay vì Lâm Tử Lộc rót một ly rượu: “Công tử, Vân nhi kính ngươi một ly.”
Hắt xì, hắt xì, Lâm Tử Lộc sờ sờ cái mũi, như thế nào lý rượu này lại là thơm như vậy?
“Hắt xì, Đoạn tiểu thư này rượu là hoa nhưỡng sao? Hương vị sao lại nồng như thế.”
Đoạn Chi Vân thẹn thùng cười cười: “Đây chính là hoa nhưỡng tốt nhất, uống vào mùi vị trong miệng càng tươi thuần!”
Lâm Tử Lộc sáng tỏ, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, quả nhiên là hảo tửu.
Bên trong phòng mọi người ăn say sưa, bên ngoài phòng thần sắc Dạ Ẩn thì lại có chút phức tạp.
Hắn vừa mới tiếp được tin tức mà Hắc Ưng truyền tin, bệnh tình Lục hoàng tử có biến.
Lục hoàng tử là người trọng yếu thế nào đối với vương gia, hắn tất nhiên rất minh bạch, nhưng vương phi bên này...
Nếu hắn có thể khống chế được Hắc Ưng thì tốt rồi, quả nhiên đây đều là dựa vào năng lực trời phú.
Vì thế hắn lựa chọn một biện pháp, đó là truyền âm nhập mật.
“Công tử, thuộc hạ có việc gấp cần hồi bẩm gia, phiền toái ngài ở chỗ này chờ thuộc hạ, xong việc thuộc hạ sẽ đến đón ngài.”
Một giọng nam đột nhiên xuất hiện bên tai, dọa Lâm Tử Lộc nhảy dựng lên, kém chút nữa nàng đã đem miệng thịt nướng trong miệng ói ra ngoài.
Ai muốn ở đây chờ ngươi chứ, cũng không phải là ta không có chân nha. Lâm Tử Lộc trợn trừng mắt, tiếp tục nếm mỹ thực.
Thoả mãn con sâu tham ăn, Lâm Tử Lộc cảm thấy quá no, đi về bây giờ có chút khó khăn, bì vậy nàng đành phải ở Đoạn phủ nghỉ ngơi một lát, các vị tiểu thư khác đã đều tự mình hồi phủ.
Lúc này Lâm Tử Lộc cũng đứng dậy, quay đầu hướng về phía Đoạn Chi Vân nói lời từ biệt: “Thập phần cảm tạ Đoạn tiểu thư đã thịnh tình khoản đãi, sắc trời đã tối, tại hạ đi trước một bước.”
“Ôi chao, công tử xin dừng bước.” Đoạn Chi Vân cũng vội vàng đứng lên.
“Không biết Đoạn tiểu thư có chuyện gì?” Lâm Tử Lộc nghi hoặc nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt mơ hồ.
“Chính là, cái kia, cái kia, Vân nhi ngưỡng mộ công tử đã lâu!” Đoạn Chi Vân ngẩng đầu lên, nói ra lời nói trong lòng mình. Không hiểu sao trong lòng cảm thấy thật thoải mái, mấy ngày nay xem như đã đem nàng nín hỏng rồi, Đại tiểu thư nàng cho tới bây giờ đều là muốn cái gì có cái gì, có thể làm cho nàng vất vả tốn nhiều tâm tư đến như vậy tới bây giờ chỉ có một mình Lâm Tử Lộc.
“Hả?” Lâm Tử Lộc bởi vì kinh ngạc mà há hốc miệng, đều có thể nhét vào một quả trứng gà, nguy rồi, nàng có điểm ngây ngốc, đầu óc choáng váng.
Cảm tình này của Đoạn Chi Vân chính là một tai họa, nàng là một nữ tử thì làm sao có thể đáp lại tình cảm của Đoạn Chi Vân được.
“Được Đoạn tiểu thư ưu ái như thế, Lộc mỗ thật sự ngượng không dám nhận. Hôm nay quấy rầy Đoạn phủ hồi lâu, tại hạ vẫn nên về sớm nghỉ ngơi.”