Đã nhiều ngày Lâm Tử
Lộc đều bận rộn họa bản thiết kế cho tửu lâu, hiện tại nàng mới cảm thấy những bản vẽ trước kia của mình không hề vô ích.
Mà ở Đoạn phủ, vì thọ yến của Đoạn gia chủ, toàn phủ đang bận túi bụi.
”Tiểu Mai, hôm nay ta muốn đi Lưu Bảo Trai đưa thiệp mời, ngươi xem trang
phục của ta như thế nào?” Đoạn Chi Vân đứng dậy, quần áo lụa mỏng màu
hồng nhạt, mặt váy thêu bươm bướm, rất tinh xảo.
Tiểu Mai liên
tục gật đầu, không ngừng khen ngợi nàng cực kỳ xinh đẹp, tiểu Mai là nha hoàn tùy thân của Đoạn Chi Vân, chính là người đã la to giá tiền mười
lượng ngày ấy ở trước cửa Lưu Bảo Trai.
Đoạn Chi Vân nghe thấy
tiểu Mai khen nàng, lập tức che mặt, thẹn thùng nở nụ cười, trên đầu
trâm vàng nhẹ nhàng lay động, Đoạn tiểu thư này quả thật là một mỹ nhân.
Nhưng những lời đồn đãi về nàng thật sự quá tệ, ỷ vào quyền thế của Đoạn gia, kiêu ngạo ngang ngược vô cùng. Một lần có một khất cái nắm lấy chân váy của nàng một chút, muốn xin nàng chút tiền, nàng đã kêu người hầu đem
tên khất cái kia đánh cho gần chết, không qua mấy ngày, người khất cái
kia quả thật đã chết.
Bọn họ là người quyền quý nên thường cảm
thấy bản thân mình tài trí hơn người, họ không coi trọng mệnh của mấy
người có thân phận thấp kém, nói chi người nam nhân kia chỉ là một tên
khất cái.
Bên trong Lưu Bảo Trai, ở trong sân, Lâm Tử Lộc múa bút đã thành văn, tinh thần mỗi ngày của nàng rất tốt, nàng đã cho người
mang một cái bàn chuyển đến hậu viện.
Một gã sai vặt đi tới, thông báo: “Lộc công tử, Đoạn phủ Đoạn tiểu thư cầu kiến.”
”Không quen, không gặp.” đầu Lâm Tử Lộc cũng không hề nâng, nàng đang viết đến đoạn mấu chốt, không muốn bản thân bị phân tâm.
”Đoạn tiểu thư nói nàng ấy đến để đưa thiệp mời.” Gã sai vặt vội mở miệng, hắn không muốn đắc tội với Đoạn tiểu thư.
”Thiệp mời?” Tay Lâm Tử Lộc dừng lại, “Trực tiếp mời Đoạn tiểu thư vào đi.”
”Vâng, Lộc công tử.”
Đoạn Chi Vân người còn chưa tới, Lâm Tử Lộc đã ngửi được một mùi hương gay
mũi, nàng biến sắc, đột nhiên đứng lên, không ngừng hắt xì.
Lâm
vừa bưng điểm lên, nhìn thấy cảnh này, lập tức ngăn cản Đoạn Chi Vân, để nàng ta không thể đi tới gần chỗ Lâm Tử Lộc được nữa.
Mà phương
pháp ngăn cản người của hắn chính là vung tay mình lên, đẩy nàng ta về
phía sau, khiến Đoạn Chi Vân lảo đảo một cái, xém chút đã bị ngã dập cả
mặt.
Nàng ta thét chói tai, to giọng nói: “A! Ngươi làm gì thế?”
Lâm chán ghét liếc nàng ta một cái, bưng điểm tâm đi đến bên người Lâm Tử
Lộc, vừa đi vừa lạnh lùng nói: “Gặp nàng ta nương tử liền thấy khó chịu
sao? Nàng liền đứng ở đây, đừng đến gần nàng ta.”
Hắn đem điểm
tâm đặt lên trên bàn, tiếp đó rót một ly trà, đưa tới bên môi Lâm Tử
Lộc, ôn nhu nói: “Nương tử, uống một ngụm trà đi.”
Lâm Tử Lộc sờ sờ cái mũi, nhận nước trà, uống xuống một ngụm.
”Đoạn tiểu thư tìm Lộc mỗ có chuyện gì?” một lúc sau Lâm Tử Lộc cảm thấy đỡ hơn một chút, rốt cục cũng mở miệng hỏi đến.
Đoạn Chi Vân đang đứng ở một bên, nghe thấy tiếng của Lâm Tử Lộc thì hơi
giật mình, tựa hồ nàng ta còn không có kịp tiêu hóa hành động thô lỗ của Lâm lúc nãy. Nghe được giọng nói của Lộc công tử, người mà nàng ngày
nhớ đêm mong, nàng ta liền nhanh chóng phục hồi tinh thần:
”Tiểu nữ tử lần này đến đây là để chuyển thiệp mời cho các vị công tử, ngày
mai là ngày sinh thần của phụ thân ta, chúng ta sẽ thiết yến trong phủ,
rất hân hạnh được đón tiếp các vị.”
Đoạn Chi Vân nói mỗi câu,
không tự giác nhấc chân muốn bước lại gần chỗ Lâm Tử Lộc ở bên kia, Lâm
sắc mặt lạnh như băng, lập tức yêu cầu nàng ta ngừng lại: “Gần thêm bước nữa, ta phế đi chân của ngươi.”
Lâm Tử Lộc vội vàng hoà giải:“Đoạn tiểu thư, ngày mai chúng ta sẽ đến a, hôm nay ngươi hãy đi về
trước đi. Còn có, Lộc mỗ đối với hương thơm rất mẫn cảm, mong Đoạn tiểu
thư thứ lỗi, bỏ qua chuyện luống cuống vừa rồi của Tô mỗ.”
Đoạn
Chi Vân vừa nghe thấy chuyện Lộc công tử đối với hương thơm rất mẫn cảm, trong lòng âm thầm ảo não, sớm biết như vậy nàng sẽ không nghe lời
khuyên của nha đầu tiểu Mai kia rồi.
Nàng thấy mình thật có lỗi, hướng Lâm Tử Lộc nở một nụ cười dịu dàng, sau đó liền nói lời cáo từ.
Sau khi Đoạn tiểu thư rời đi, Lâm Tử Lộc mạnh mẽ vung tay đánh lên cái trán của Lâm, nói: “Tiểu Lâm tử, ngươi từ khi nào thì trở nên bạo lực như
thế? Còn muốn phế chân người khác!”