Cũng may mấy ngày nay,
Quân
Lâm
không ngừng luyện tâm pháp, bằng không chỉ sợ giờ phút
này
đến một chút nội công đều không có mà sử dụng, vậy thì hiện tại sẽ không thể ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực
rồi.
Quân
Lâm
ôm
Lâm
Tử Lộc,
rồi
dùng khinh công bay vọt vào trong rừng, từ đầu đến cuối, luôn duy trì một khoảng cách không xa với xe ngựa.
Lâm
Tử Lộc mở to mắt, chăm chú những chiếc lá bay lả tá, tuyệt không cảm thấy một chút choáng váng đầu nào, ngược lại cảm thấy vui vẻ không thôi.
"Tiểu
Lâm
Tử, khi nào thì ngươi có thể dạy ta khinh công vậy?"
Lâm
Tử Lộc đặc biệt quen muốn học loại kỹ năng
này.
"Khinh công không thể luyện thành trong ngày một ngày hai."Thấy đôi mắt nhỏ của
Lâm
Tử Lộc đầy vẻ bức thiết,
Quân
Lâm
nhịn không được nhắc nhở khóe nàng.
"Ai nha, ta biết điều đó, ngươi đã từng đáp ứng dạy ta mà."
Lâm
Tử Lộc đương nhiên minh bạch loại đạo lý
này, học võ công là cả một quá trình dài.
"Được
rồi, ngày mai ta sẽ dạy nàng một ít khẩu quyết, trước mắt nàng tu luyện nội công tâm pháp trước đã."
Quân
Lâm
biết, một tâm pháp tốt trọng yếu cỡ nào với vũ sư.
"Được." Nghe nói thấy là mình có thể luyện công, hai mắt liền rạng rỡ phát sáng.
Không biết qua được bao lâu, Dạ Ẩn cảm thấy vương gia nhà mình sắp chống đỡ không nối nữa thì ngừng xe ngựa lại, nói hay là nên ăn cơm trưa
rồi.
Vì thế
Quân
Lâm
thuận theo tự nhiên, từ trên cây nhảy xuống, thân thể hắn còn chưa có hoàn toàn khôi phục, nên hô hấp có chút bất ổn.
Lâm
Tử Lộc tinh mắt phát hiện ngực
Quân
Lâm
phập phồng rất không bình thường, chỉ đơn giản nghĩ là hắn mệt mỏi.
"Ăn cái gì?" Tức Mặc Hành Vân càng quan tâm đến điểm
này
hơn bất cứ thứ gì khác.
"Có thể ăn lương khô, cũng có thể ăn mấy món ăn thôn quê, phải xem chủ tử muốn ăn cái gì?" Chủ tử trong miệng Dạ Ẩn tất nhiên là
Lâm
Tử Lộc
rồi, trước đó
Quân
Lâm
đã phái hắn tới làm ám vệ của nàng, tự nhiên phải đặt nàng lên trược
"Ăn lương khô trước đi."
Lâm
Tử Lộc ra lệnh một tiếng.
Dạ Ẩn từ trên xe ngựa xuất ra một túi lương khô, vì thế cơm trưa cứ như vậy được giải quyết một cách đơn giản.
"Lên đường thôi." Thấy tất cả mọi người đã ăn không sai biệt lắm,
Lâm
Tử Lộc dẫn đầu đứng dậy.
Giúp Liễu Xu Liên lên xe ngựa trước, sau đó chính nàng cũng ngoan ngoãn lên xe ngựa, lần
nàykhông cần
Quân
Lâm
dùng khinh công mang nàng đi nữa, sau khi được hít thở không khí và ăn ít lương khô, nàng cảm giác đỡ hơn nhiều
rồi.
Bởi vì di chứng để lại,
Quân
Lâm
không có thời gian rảnh để nhìn chằm chằm
Lâm
Tử Lộc nữa, tiết kiệm tất cả thời rảnh để nhắm mắt dưỡng thần, hắn muốn gia tăng thời gian tu luyện tâm pháp, thật sớm ngày khôi phục lại công lực.
Tuy rằng có hơn mười người hắc y nhân mang họ Ám bảo vệ ở xung quanh, nhưng đoạn đường
này
chắc chắn là nguy hiểm trùng trùng.
Trừ bỏ Liễu Xu Liên, ba người còn lại đều nhắm nghiền mắt,
Lâm
Tử Lộc tựa hồ ngủ thật thoải mái, trực giác nghiêng người, ngã lên người Liễu Xu Liên.
Liễu Xu Liên nghiêng đầu nhìn về phía
Lâm
Tử Lộc, thần sắc rất phức tạp, mâu quang lưu chuyển chút tâm tình không rõ tên.
Nàng ấy... Nhất
định
là một cô nương được trời chúc phúc, nàng ấy là tốt đẹp như vậy, không như Liễu Xu Liên nàng, dơ bẩn tới cực điểm.
Liễu Xu Liên giống như là nhớ tới một quá khứ thật xa xôi nào đó, đôi mắt nàng ta trở nên thâm thúy, trở nên mơ hồ.
Bàn tay Liễu Xu Liên như là lơ đãng xoa lên một bên cánh tay, không có người nào biết, ở bên dưới lớp quần áo hoa lệ
này
là những vết thương xấu xí dữ tợn.
Phạt roi
rồi
bị dội nước muối lên miệng vết thương, quá trình được lặp đi lặp lại, một lần
rồi
lại một lần nữa, những vết thương bị chồng chất nên nhau, đến giờ vẫn chưa thể phai mờ.
Liễu Xu Liên loáng thoáng hồi tưởng lại nói lời của những người đó.
"Nữ nhân đê tiện sinh ra nghiệt chủng."
"Ngươi thế nào còn không chết đi."
"Ngươi không phải là nữ nhi của ta, cút xa một chút!"
"Không nghe lời
này, ta cho con sâu
này
ăn ngươi."
Liễu Xu Liên nhắm hai mắt lại, ánh mắt đỏ đậm đầy thù hận, vừa
rồi
nàng không cẩn thận tản mát ra một chút hận ý, chỉ trong chớp mắt đã được che giấu.