Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Tin tức truyền ra khỏi cung lúc bình minh, đến khi truyền khắp tất cả phủ đệ văn võ trong triều đã là lúc nắng chiếu rực rỡ. LQĐÔN
Hoàng đế vừa tắt thở, “Thái tử” ở trong phủ Duệ vương đã bị người ta bắt đi mất, việc này rốt cuộc là do tay ai, không suy nghĩ cũng có thể đoán được.
Nguyên Sinh cuối cùng là bị Tư Mã Vanh liên lụy, Vương Thuật Chi không thể bỏ mặc không để ý, một mặt phái người tới thông báo với Lục Tử Tu, một mặt phái người chạy đi điều tra.
Tư Mã Vanh nghi ngờ nói: “Rốt cuộc Nghị vương muốn làm gì? Hắn ta ngấp nghé ngôi vị Hoàng đế, biện pháp ổn thỏa nhất phải là trực tiếp lấy mạng Nguyên Sinh, sao lại bắt người đi?”
Vương Thuật Chi xoa trán, khẽ cười nói: “Nghị vương ngày trước ngược lại có chút kiên nhẫn, bây giờ càng ngày càng liều lĩnh, chẳng qua là cảm thấy kế sách của mình chắc ăn. Nếu đúng như ta đoán, hành động lần này của hắn ta một là kí©h thí©ɧ đệ, để Thái tử tận mắt chứng kiến thành công của hắn ta, ước chừng hắn ta rất thỏa mãn; hai là, tất nhiên là vì khống chế Tạ đại nhân.”
Khóe miệng Tư Mã Vanh không nhịn được cong lên.
Rất nhanh, trong cung đâu đâu cũng lộ vẻ tang thương, nguyên một đám đại thần khóc thương tâm hơn cả cha nương ruột chết, mặc dù Nghị vương không tránh khỏi phải diễn trò, nhưng trong mắt lóe lên niềm sung sướиɠ.
Hoàng đế xảy ra chuyện lớn, tiếp theo cần nhất ngoài nghi thức tang lễ chính là tân đế đăng cơ, các đại thần thật thật giả giả khóc đến tận hứng, lại phát hiện từ đầu tới cuối không thấy bóng dáng Thái tử đâu, lần này lại hoàn toàn bối rối.
Hoàng đế không còn nữa, cũng không để lại thánh chỉ nào? Nhưng không có thánh chỉ cũng không sao cả, đây chẳng phải còn Thái tử ư! Nhưng thời khắc quan trọng này này, Thái tử đâu?
Các đại thần hoảng sợ nhìn về phía Vương Thuật Chi, Vương Thuật Chi tựa như không hề nóng nảy chút nào, chỉ nâng mắt nhìn về phía Nghị vương, vẻ mặt không rõ ý tứ gì.
Không bao lâu sau một thánh chỉ được bưng ra, tiếng nói the thé của nội thị quanh quẩn trong điện, dương dương tự đắc đọc xong, ý tứ rõ ràng: Ngôi vị Hoàng đế truyền cho Nghị vương Tư Mã Khoát, về phần Thái tử, không nhắc tới nửa chữ.
Một hòn đá kí©h thí©ɧ hàng ngàn cơn sóng ngầm, Nghị vương rõ ràng đây là muốn cướp ngôi, đám người không phục lộ sắc mặt giận dữ, không đợi Vương Thuật Chi mở miệng đã có người không kiềm chế được lên tiếng chất vấn.
Nghị vương tiếp thánh chỉ, rũ mắt cười yếu ớt, đầu ngón tay chậm rãi vuốt nhẹ thánh chỉ, nhẹ nhàng nói: “Trần đại nhân đây là muốn…. Kháng chỉ?”
Dứt lời, hai tên cấm vệ quân ở cửa đại điện lập tức xông tới, tay chân nhanh nhẹn áp chế vị Trần đại nhân kia.
Người xung quanh cùng hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn về Nghị vương thêm vài phần kiêng kị.
Vương Thuật Chi đứng thẳng người, nhìn hắn ta bước chầm chậm đi về vị trí trên cao, lại cười nói: “Đối với thánh chỉ này, bổn tướng cũng có nghi ngờ trong lòng, Nghị vương nếu muốn bắt người, sao không trói bổn tướng lại trước?”
Nghị vương tất nhiên không có can đảm bắt hắn, làm Vương Dự giận dữ cái được không bù lại cái mất.
Nhưng Vương Thuật Chi vừa mở miệng, trong lòng nhiều người lập tức như lấy lại bình tĩnh, không đợi Nghị vương ngỏ lời, cất giọng nghi vấn giống như thủy triều mãnh liệt xông tới hắn ta.
Hoàng đế chết rất kỳ quặc, Thái tử lại mất tích khó hiểu, ngôi vị Hoàng đế bỏ qua Thái tử để truyền cho hắn ta…. Chưa chuyện nào hắn ta giải thích được rõ ràng. Nhưng thì tính sao? Đã tính toán cướp ngôi thì đã chuẩn bị chịu tiếng dơ.
Được làm vua thua làm giặc, lịch sử ghi lại vì sự thành công ấy, chỉ cần hắn ta ngồi vững ngôi vị Hoàng đế, đám văn thần có khả năng trổ tài miệng lưỡi ồn ào này không làm gì được hắn ta. Đám thế phiệt sĩ tộc cây lớn rễ sâu, nhưng chẳng ai sánh bằng Lang Gia Vương thị, hắn ta có Vương Dự ủng hộ, còn có gì phải sợ?
Đôi tai bị làm cho ong ong, Nghị vương tức giận không thôi, phẫn nộ quát: “Người đâu tới đây! Trói hết đám nghịch tặc này lại, lập tức nhốt vào đại lao!”
Âm thanh thùng thùng vang lên, cậm vệ quân vội chạy vào đại điện, nhưng không phải để bắt người, ngược lại “Bộp” một tiếng quỳ xuống đất, mặt đầy kinh hoảng nói: “Điện hạ, bên ngoài… Bên ngoài…. Đang đánh nhau!”
“Cái gì?” Nghị vương nhíu mày, không vui nhìn gã, “Gấp cái gì! Có chuyện gì nói cho rõ!”
Vương Thuật Chi lên tiếng cười nhạo: “Không ngại để bổn tướng nói thay cho gã, à…. Chắc là Tạ đại nhân mang binh đến đánh phản tặc rồi.”
Nghị vương lập tức thay đổi sắc mặt, hắn ta biết rõ Tạ Trác nắm giữ binh quyền, nhưng trong kế hoạch của hắn ta, Tạ Trác tuyệt đối sẽ không mang binh xông tới, mặc dù ông ta có lòng này, nhưng cũng không nhanh như vậy.
Một số người trong đại điện không tranh luận nữa, thấy Vương Thuật Chi xoay người nhẹ nhàng đi ra ngoài cũng vội đi theo.
Những người còn lại đều nhìn về phía Nghị vương, có chút không biết làm sao: “Điện hạ, bây giờ phải làm thế nào?”
Nghị vương nắm chặt thánh chỉ trong tay, đáy mắt như có lửa cháy: “Kéo dài! Đại tư mã đang chạy tới!”
Nói xong xông vào thiên điện, vội lạnh giọng chất vấn một vị tâm phúc bên trong: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tạ Trác ngay cả sống chết của Thái tử cũng không để ý sao?”
Người nọ nuốt nước bọt một cái: “Tạ đại nhân nói muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ.”
Nghị vương lạnh mắt nhìn gã, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Nếu như Thái tử chết, Tạ Trác còn phải làm đồ cưới cho người khác sao? Thái tử còn trong tay mình, sao Tạ Trác có thể không quan tâm? Rốt cuộc là thủ hạ của mình làm việc không thuận lợi gây ra rủi ro, hay là đang nói dối?
Người nọ thấy nghi ngờ trong mắt hắn ta mồ hôi lạnh túa ra, giải thích nói: “Thuộc hạ tuyệt đối không dám có nửa câu lừa gạt! Tạ Trác chỉ liếc Thái tử một cái, bộ dạng thật sự không thèm quan tâm, thuộc hạ khứa cổ Thái tử chảy máu, ông ta vẫn nhúc nhích.”
Nghị vương lại nhìn gã ta một lúc, hừ lạnh nói: “Mang người tới đây!”
Người nọ đáp một tiếng, chỉ cảm thấy hắn ta âm trầm đáng sợ hơn bất cứ lúc nào, vôi lui xuống.
Bên ngoài đã loạn một nùi, Tạ Trác đứng bên trong được một đám hộ vệ bảo vệ xung quanh, cất cao giọng nói: “Nghị vương gϊếŧ cha cướp ngôi, còn bắt cóc Thái tử uy hϊếp Tạ mỗ, ý đồ ngăn cản Tạ mỗ xuất chinh giải cứu các vị! Nghị vương bất trung bất hiếu, trời đất không dung!”
Binh sĩ Tạ Trác dẫn tới giận dữ hét lên: “Nghị vương bất trung bất hiếu! Trời đất không dung! Bất trung bất hiếu! Trời đất không dung!”
Tiếng gầm vang tận trời xanh, quần thần ngoài phấn khởi lại không khỏi lo lắng cho Thái tử.
Hai tay Nghị vương xiết chặt nghe tiếng răng rắc, hắn ta thật sự là muốn cướp ngôi, nhưng “Gϊếŧ cha” vừa nói là từ đâu ra? Thì ra Tạ Trác cũng là người gian xảo, hắn ta ngược lại đã quá coi thường!
Nghị vương ra hiệu cho thống lĩnh cấm vệ quân, bảo bọn họ cần phải kéo dài thời gian chờ Vương Dự tới giải vây, nhưng bên trong ngoài chém gϊếŧ không duy trì được bao lâu, đột nhiên lâm vào hoàn toàn yên tĩnh.
Một đội kỵ binh xông vào tầm mắt mọi người, một người cưỡi trên lưng ngựa cao ngất đứng ở giữa, áo bào dài rộng, đai lưng tung bay, đẹp đẽ quý giá mà khó nén khí chất điềm tĩnh thanh tao, ánh mắt trầm tĩnh, khuôn mặt nghiêm túc và quý phái, nhẹ nhàng ghìm ngựa dừng lại đối mặt với Nghị vương ở phía xa.
Mọi người kinh ngạc giật mình hoàn hồn, vui mừng quá đỗi, đều quỳ xuống dập đầu, kích động rung giọng hô: “Cung nghênh Thái tử điện hạ!”
Tạ Trác làm một tư thế tay, binh sĩ bên trong cầm binh khí đứng sóng đôi với cấm vệ quân, binh sĩ bên ngoài quỳ xuống đất.
“Cung nghênh Thái tử điện hạ!” Tiếng hét chấn động núi non.
Vương Thuật Chi nhìn Tư Mã Vanh chìm dưới ánh mặt trời phía xa, thấy ánh mắt y lia tới, lập tức mỉm cười, vẻ mặt thỏa mãn.
Tư Mã Vanh buồn cười, vội đưa mắt nhìn sang Nghị vương.
Nghị vương không thể tin trừng mắt nhìn y, vì quá hoảng sợ nhất thời lâm vào thế bị động, bên cấm vệ quân đột nhiên cũng bị thế hét rung núi chấn động, chỉ trong giây lát, hai bên lập tức phân cao thấp.
Ánh mắt Tư Mã Vanh trong trẻo lạnh lùng: “Nghị vương gϊếŧ cha cướp ngôi, đủ để nên gϊếŧ! Chư vị không nên trợ giúp, phàm là những người buông vũ khí đầu hàng, cô sẽ bỏ qua chuyện cũ!”
Cấm vệ quân bị vây hãm đưa mắt nhìn nhau, hết sức do dự, bối rối nhìn về phía mấy vị thống lĩnh của mình, thấy vẻ mặt mấy vị thống lĩnh kiên định, lần nữa lại nắm chặt đao trong tay.
Không ai đầu hàng, Nghị vương vô cùng hài lòng, đôi lông mày nhếch lên giễu chợt nhìn Tư Mã Vanh, đè nghi ngờ xuống đáy lòng, cười lạnh nói: “Phụ hoàng truyền ngôi vị Hoàng đế cho bổn vương, ngươi đã là Thái tử bị phế, bây giờ mang nhiều người như vậy, là muốn học vị Thái tử bị phế trước bức vua thoái vị sao?”
Tư Mã Vanh hơi cong môi: “Nghị vương chắc là đang chờ Đại tư mã tới cứu viện?”
Sắc mặt Nghị vương thay đổi.
Các đại thần bên cạnh chấn động, ánh mắt không rõ ý tứ lao về phía Vương Thuật Chi, Vương Thuật Chi giống như chưa tỉnh, chắp tay thưởng thức vẻ mặt thản nhiên của Tư Mã Vanh, tâm tình vui sướиɠ.
Tư Mã Vanh nhìn thoáng qua hắn, lại nhìn về phía Nghị vương, nghiêm túc nói: “Đại tư mã tận trung vì nước, tinh binh dưới cờ chỉ dùng để gϊếŧ người Hồ, sao lại tạo điều kiện cho nghịch tặc nhà ngươi mang ra sử dụng?”
Ánh mắt nhìn về phía Vương Thuật Chi tình cảm tràn đầy.
Sắc mặt Nghị vương nặng nề, chỉ cho rằng y đang lừa gạt cấm vệ quân, đang muốn lên tiếng trấn an, đột nhiên liếc thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Trác nơi góc khuất.
“Leng keng,” tiếng giòn vang vang lên, âm thanh của binh khí rơi xuống nơi góc tối truyền đến.
Nghị vương thấy vẻ mặt cấm vệ quân bị vây hãm hơi thả lỏng, thầm kêu không ổn, lạnh giọng quát: “Đừng bị mắc mưu!”
“Leng keng! Leng keng….” Liên tiếp vài tiếng kêu giòn tan vang lên, trong lòng cấm vệ quân đang căng cứng như dây đàn tựa như bị sét đánh ngang tai, trong nháy mắt che hết tiếng hét phẫn nộ của Nghị vương.
Tư Mã Vanh cất cao giọng: “Người nào tước vũ khí đầu hàng, chuyện cũ sẽ bỏ qua!”
Mấy tên cấm vệ quân kia vốn căng thẳng, bây giờ phòng tuyến trong lòng hoàn toàn sụp đổ, nên không kịp suy nghĩ đều ném đao trong tay nện xuống gạch liên tiếp, trong lúc nhất thời âm thanh lanh lảnh vang lên không ngừng.
Nghị vương tức giận đến sắc mặt đen thui, thấy không thể cứu vãn, vừa sợ vừa giận, xoay người kéo vạt áo của một tên tâm phúc, cả giận nói: “Xảy ra chuyện gì? Thái tử trốn thoát khi nào? Đại tư mã ở đâu?”
“Thuộc… Thuộc hạ lại phái người đi thăm dò!”
“Không kịp nữa rồi!” Nghị vương lộ vẻ mặt giữu tợn, đẩy gã ra.
Vương Thuật Chi quan sát trời, khẽ thở dài.
Hắn luôn lo lắng cho bá phụ của mình, không nghĩ tới vẫn đến bước này, cũng may mình sớm sắp xếp, nhờ Cảnh vương mang binh kịp thời ngăn ông lại.
Tư Mã Vanh bảo vệ mặt mũi nhà họ Vương hắn trước mặt mọi người, trong lòng hắn áy náy nhưng không cách nào nói ra miệng, cũng may vận số Nghị vương sắp hết, bá phụ hắn cũng không phải hứng sóng gió.
Mắt thấy đại thế đã mất, sắc mặt Nghị vương lúc trắng lúc xanh, dưới sự bảo vệ của thân binh đang chuẩn bị chạy đi, thì thấy hướng bên kia có một người vội vàng đi tới, tập trung nhìn vào, nhất thời ngẩn ra.
Vài tên tâm phúc kéo một người tới trước mặt hắn ta: “Điện hạ! Mang Thái tử tới rồi, cần….”
“Thái tử?” Nghị vương trợn mắt há hốc mồm nhìn người đang hôn mê nằm đó, ba bước thành hai, đưa tay tóm lấy người nhíu mày nhìn từ trên xuống dưới.
Thân binh xung quanh đưa mắt nhìn nhau.
Nghị vương đột nhiên cười ha ha, mang theo người rồi xoay người chạy trở lại.
“Điện hạ ngàn vạn lần không được!” Người xung quanh kinh hãi, đuổi theo lên tiếng khuyên nhủ, “Thừa dịp còn kịp, mau trốn đi ạ!”
Mặt Nghị vương lộ vẻ điên cuồng, mắt điếc tai ngơ, lao nhanh ra phía ngoài, cuối cùng đột nhiên đứng lại, không đếm xỉa đến cấm vệ quân đầu hàng, xa xa nhìn về phía Tư Mã Vanh, cười to nói: “Chư vị đều bị gạt! Thái tử ngồi trên ngựa kia là giả!”
Hết chương 93