Chương 37

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Cả mùa đông giá rét, chiến sự phương Bắc liên tiếp truyền tin tức bất lợi về, bay vào trong kinh dồn dập như tuyết rơi, đầu tiên là đại quân lương thảo khó vận chuyển làm lỡ thời cơ chiến đấu, sau đó là không tấn công được thành Duyệt châu, hao binh tổn tướng, Hoàng đế đang mặt ủ màu chau, lại hoảng sợ nghe tin vua Tần phái binh tiếp viện Mục Trương Cần ở Duyệt châu, đại quân Dữu thị liền bị đánh bại, bị ép lui quân, lập tức đứng ngồi không yên. LQĐ

Đại tư mã Vương Dự nhân cơ hội xin chiến đấu, Hoàng đế cân nhắc một hồi, thật sự không tìm thấy biện pháp nào thích hợp hơn, đành phải gật đầu đồng ý, lập tức hạ chỉ lệnh Vương Dự dẫn binh tiếp viện phương Bắc, bây giờ đang lúc băng tan, vạn vật đang sống lại, lần này Vương Dự đi muốn bị đánh bại cũng khó.

Tất cả đều nằm trong dự đoán và kế hoạch của Tư Mã Vanh, tin tức truyền tới Hội Kê, ánh mắt Vương Thuật Chi nhìn y lại lộ ra thâm ý, cũng không biết nên cảm khái mình chọn trúng một người thông minh như vậy, hay là nên than khóc tư tưởng người này cao ngất ngưỡng, không biết có thể một ngày nào đó rời xa mình hay không.

Tư Mã Vanh liếc hắn, trong lòng hơi loạn, nét mặt lại lạnh nhạt thờ ơ: “Chỗ Vĩnh Khang vương thế nào?”

“Đã phái người đưa tin vào kinh.” Vương Thuật Chi nói đến đó thì dừng lại, thò người cách bàn nắm lấy tay y, nhìn y thấp giọng nói: “Yến Thanh, thế gian này đủ loại, vậy có thứ gì mà ngươi yêu thích, theo đuổi, không buông xuống được không?”

Tư Mã Vanh thấy hắn cầm tay cũng không giãy dụa, đôi mắt nặng trĩu nhìn lại hắn, hỏi ngược lại: “Vậy Thừa tướng?”

“Ta tất nhiên có.” Vương Thuật Chi vui vẻ dạt dào: “Phía sau ta là hưng suy vinh nhục (Hưng thịnh, suy vong, vinh quang, nhục nhã) của cả Lang Gia Vương thị, trước mặt của ta…. Là ngươi.”

Đáy mắt Tư Mã Vanh nổi sóng lớn, nhanh chóng dời tầm mắt, thản nhiên nói: “So sánh hai thứ, cái nào nặng cái nào nhẹ?”

Vương Thuật Chi hơi sững sờ một lúc, cái này nghe có chút giống nữ tử càn quấy làm nũng nói với người yêu, lại từ trong miệng y phun ra, không khỏi có chút kỳ lại, từ đầu tới cuối y không muốn đón nhận mình, lại đột nhiên nói ra lời mập mờ như vậy, chẳng lẽ có thâm ý khác?

“Yến Thanh, vì sao ta không thể kiêm cả hai?” Vương Thuật Chi nhìn y thật sâu.

Tư Mã Vanh dừng một lát, trấn định nói: “Trên vai Thừa tướng gánh trách nhiệm nặng nề, nên yên lòng lấy vợ sinh con mới phải, cùng nam tử quấn lấy nhau một chỗ, cuối cùng không ổn, hơn nữa thuộc hạ cô độc một mình, cho dù biến thành nữ tử, cũng không có môn hộ chèo chống, không cho Thừa tướng ích lợi gì.”

Vương Thuật Chi không khỏi nhẹ nhàng thở ra, lắc đầu cười: “Nói thì dễ làm thì khó, trong mắt ta đâu còn chứa được người bên ngoài nữa? Cuối cùng thì ngươi thích thứ gì, rõ ràng là ta đang hỏi ngươi.”

Tư Mã Vanh ngậm miệng sau nửa ngày, hàm hồ nói: “Thuộc hạ đã gặp Bá Nhạc, không còn cầu mong gì.”

“….” Vương Thuật Chi ngơ ngẩn, có chút dở khóc dở cười: “Đây là qua loa có lệ trả lời ta?”

Tư Mã Vanh mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Không bao lâu, thư của Vĩnh Khang vương vào kinh thành đưa tới trong cung, Hoàng thượng xem thư xong sắc mặt đại biến: “Vĩnh Khang vương bệnh nặng?”

Giây lát sau, tin tức truyền khắp triều đình.

Vĩnh Khang vương bị tửu sắc móc rỗng thân thể, bây giờ đột nhiên bị bệnh nặng, không dậy nổi khỏi giường, lúc bệnh nặng lại rất nhớ người thân trong kinh, không khỏi ngày đêm rơi lệ, vì vậy dâng thư cầu xin Hoàng thượng đồng ý cho ông ta về kinh an hưởng tuổi già.

Hoàng đế và Vĩnh Khang vương là huynh đệ ruột cùng mẫu thân, chỉ khi nào dính đến hoàng quyền, huynh đệ ruột cũng có thể trở mặt thành thù, hai người bọn họ lúc còn trẻ tuổi đã từng tranh đoạt nhau, mãi đến khi tiên hoàng băng hà, hắn đăng cơ làm Hoàng đế, người hoàng huynh này mới ngừng công kích, tới đất phong từ đó về sau ngày ngày mở tiệc mua vui, hàng đêm sanh ca, giống như thay đổi thành một người khác.

Hoàng đế lo lắng bệnh của ông ta, nhưng cũng kiêng kỵ dã tâm của ông ta, nhất thời không có chủ ý.

Thích Toại nói lời can gián: “Chưa nói đến Vĩnh Khang vương là bệnh nặng thật hay giả, ông ta ở lại đất phong thì còn tốt, nếu vào kinh, chẳng phải có cơ hội kết bè kết cánh? Một khi bệnh thể ông ta bình phục, lại tìm cớ ở ở lại không đi, đến lúc đó Hoàng thượng bị làm khó. Hơn nữa người bệnh nặng vốn không nên bôn ba, sao Hoàng thượng có thể đồng ý ông ta vào kinh thành chứ?”

Hoàng đế nghe xong cảnh giác hơn, Thích Toại quyết định sai người đi điều tra trước một bước.

Vương Thuật Chi sớm dặn những đại thần trong kinh thông báo tin tức, lúc này đã có người dâng thư nói: “Đại Tấn dùng hiếu trị vì thiên hạ, vì cái gọi là huynh trưởng như cha, Hoàng thượng nghe nói Vĩnh Khang vương bệnh nặng, không đồng ý thỉnh cầu của ông ta thì thôi đi, dù sao cũng có thể nói dựa theo luật pháp, nhưng nếu trực tiếp phái người đi tìm hiểu tin tức, đó chính là rõ ràng không tin ông ta, chuyện này không chỉ làm trái tim Vĩnh Khang nguội lạnh, mà truyền đi còn có thể tổn hại tới danh dự của Hoàng thượng!”

Trái không được, phải cũng không xong, Hoàng đế càng nghe càng càng khó xử.

Xin ủng hộ chính chủ Lê*QÝDON

Tứ hoàng tử vội đuổi tới trước mặt Hoàng đế, quỳ trên đất mặt lộ vẻ lo lắng nói: “Nhi thần nguyện phân ưu vì phụ hoàng, kính xin phụ hoàng đồng ý cho nhi thần tới thăm bá phụ, thứ nhất là thể hiện tâm ý của phụ hoàng, thứ hai cũng có thể nhìn xem bá phụ bệnh thế nào, như thế chẳng phải vẹn cả đôi bên?”

Hoàng đế nghe xong hai mắt sáng ngời, không khỏi lau mắt nhìn nhi tử này.

Thái tử nghe tin lập tức đứng ngồi không yên, sao hắn ta có thể để tứ đệ có cơ hội lập công được, lúc này liền vội chạy tới, nói y chang tứ đệ, lại thêm: “Nhi thần thân là Thái tử, đi càng thể hiện thành tâm hơn tứ đệ, thêm nữa, nhi thần cũng rất lo lắng thân thể bá phụ.”

Tứ hoàng tử nghe xong sắc mặt không tốt.

Hoàng đế nhìn hai nhi tử quỳ gối trước mặt, không cần đắn đo nhiều, tất nhiên là chọn Thái tử người thân cận với mình hơn.

Tứ hoàng tử lần này tới thực tế là Vương Thuật Chi bày mưu đặt kế, chỉ là hắn ta không biết Vương Thuật Chi và Vĩnh Khang vương âm thầm lui tới, lại càng không biết việc này vốn hướng về phía Thái tử, lúc này thấy Thái tử đoạt công lao của mình, trong lòng căm phẫn không thôi, ra cửa điện liền giận tái mặt, phẩy tay áo bỏ đi.

Vương Thuật Chi nhận được tin tức Thái tử rời kinh, mặt lộ vẻ vui mừng, nói với Tư Mã Vanh: “Ta lại phải tới phủ Vĩnh Khang vương một chuyến.”

Tư Mã Vanh lại lần nữa đi theo hắn tới huyện Vĩnh Khang, lúc người làm trong dịch quán đưa nước vào và đút vào tay y một tờ giấy, y tìm cơ hội mở ra xem, lập tức đốt hủy, hôm sau nói với Vương Thuật Chi: “Thừa tướng, lần trước thuộc hạ cải trang thành nữ tử, lần này chỉ sợ không ổn, Vĩnh Khang vương đâu ngốc, ông ta nếu biết rõ ta giả gái, sợ là sẽ nghi ngờ ngươi.”

Vương Thuật Chi trầm ngâm một lúc, gật đầu: “Ừ, vậy ngươi tạm nghỉ ở đây đi, ta đi rồi về.”

“Dạ.”

Sau khi Vương Thuật Chi rời đi, Tư Mã Vanh rời khỏi dịch quán, đi vào trong rừng nhỏ, lẳng lặng chờ một lúc, liền nghe được tiếng động rất nhỏ vang lên gần đó, vội quay đầu, quả nhiên thấy Tạ Trác thận trọng đi tới, liền cười với ông: “Cậu mưu hay chước giỏi? Sao biết bây giờ con ở chỗ này?”

Tạ Trác đi tới gần, đứng chắp tay, vẻ mặt tươi cười quan sát y một lần, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Trong lòng tại hạ nghi hoặc, tất nhiên phải phái người tìm hiểu, chỉ là không biết vị công tử này có nguồn cội gì với tại hạ?”

Tư Mã Vanh biết rõ cậu y cũng không phải là hạng người bình thường, nên không vòng vo với ông, mở miệng nói: “Lần trước nhìn thấy cậu ở điện Đình Vân thì cháu ngoại trai còn nhỏ tuổi, đã cách nhiều năm, cậu không nhận ra ngược lại cũng là bình thường.”

Tạ Trác nghe xong sắc mặt đại biến, không thể tin nhìn y: “Điện Đình Vân?”

Tư Mã Vanh gật đầu.

“Lời nói vô căn cứ!” Tạ Trác phất tay áo hừ lạnh, “Điện Đình Vân chính là chỗ ở của đương kim Nhị hoàng tử, gọi ta là cậu cũng là Nhị hoàng tử, chẳng lẽ ngươi muốn nói ngươi chính là Nhị hoàng tử?”

Tư Mã Vanh lại gật đầu.

“Không nói đến sao ngươi biết được chuyện của Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử quanh năm nằm trên giường, ngươi thì khỏe mạnh đứng ở đây, không biết ngươi giả mạo Hoàng tử rột cuộc là có mục đích gì?” Tạ Trác trầm mặt dò xét y lần nữa.

Trong lòng Tư Mã Vanh biết ông sẽ không dễ dàng tin tưởng, cũng không nóng vội, chỉ cười khẽ: “Cậu nên biết, năm trước cháu ngoại trai từng nôn ra máu hôn mê, sau đó lại tỉnh lại, nhưng sau khi tỉnh lại con đã không ở trong Hoàng cung.” Tư Mã Vanh nói với ông chuyện lần trước đã nói với Tư Mã Thiện một lần rồi.

Tạ Trác nghe xong càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhíu mày giận dữ mắng mỏ: “Đúng là nói bậy! Trên đời này vì sao có chuyện người chết mà sống lại? Cho dù chết sống lại, sao lại có chuyện tà môn hoán đổi linh hồn như thế? Ngươi bịa chuyện như vậy rốt cuộc có mục đích gì?”

Tư Mã Vanh biết rõ người cậu này và hoàng huynh hoàn toàn khác nhau, hoàng huynh vốn tính thô, mà lại rất hiểu mình, cảm tình rất sâu nặng, những lời vớ vẩn kia bản thân mình sẽ có cách để huynh ấy tin tưởng, nhưng người cậu này ở ngoài cung, vốn liên lạc với mình không nhiều, hơn nữa tâm tư ông kín đáo, muốn để ông tin tưởng khó như lên trời.

Tư Mã Vanh nói: “Nếu cậu không tin thì có thể phái người tới quận Quế Dương, tính tình Cảnh vương thuần hậu, mặc dù cậu không tin con thì cũng nên tin tưởng huynh ấy. Cậu cũng tự mình nhìn cái người tên Nguyên Sinh bị mang ra khỏi cung kia, xem lời hắn ta nói việc hắn ta làm, có giống với con lúc còn nhỏ hay không.”

Tạ Trạc lại quan sát y lần nữa, lúc Tư Mã Vanh còn nhỏ ông đã gặp nhiều lần, lúc đó đã cảm thấy y vô cùng yên tĩnh, tâm tư khác hẳn với người thường, vì vậy sinh rất nhiều tiếc nuối, nghĩ cháu ngoại trai nếu có thể chữa khỏi bệnh, nhất định có thể mang đến cơ hội chấn hưng gia tộc Tạ thị. Người trước mắt này xem nét mặt và phong thái quả thật có vài phần giống với thiếu niên trong ấn tượng của mình, chỉ là vấn đề này thật sự không cách nào làm người ta tin tưởng.

Tư Mã Vanh cũng không trông cậy ông tin mình, thản nhiên nói: “Cậu tin cũng được, không tin cũng không sao, tướng mạo con và Nguyên Sinh kia giống nhau, cậu không biết đây là cơ hội hiếm có của Tạ thị sao?”

Tạ Trác nghe y trái một tiếng cậu phải một tiếng cậu, nhíu chặt mày, nhất thời không trả lời y, mà chìm vào suy nghĩ.

Tư Mã Vanh lại nói: “Cậu tìm Vĩnh Khang vương, chẳng lẽ không phải vì Tạ thị? Nhưng Vĩnh Khang có thế lực của mình, mặc dù ông ta có quyền, nhưng có thể nhớ tới cậu được mấy phần?”

Đáy mắt Tạ Trác tối xuống: “Dã tâm của ngươi cũng không nhỏ, không sợ ta báo cho Thừa tướng biết?”

“Báo cho Thừa tướng biết cậu được lợi ích gì?” Tư Mã Vanh cười cười, “Cậu không cần lo, trước mắt con không cần Tạ thị làm gì, chỉ là bên cạnh con bây giờ người cần dùng tới cũng không có, muốn liên lạc với hoàng huynh cũng cực kỳ khó khăn, có cậu làm hậu thuẫn, tốt xấu gì cũng con yên tâm hơn một chút.”

Tạ Trác nhíu mày, nhìn sườn núi khẽ vuốt râu, vẻ mặt hơi buông lỏng.

Tư Mã Vanh rèn sắt khi còn nóng: “Nếu con có thể trở về cung, tương lai có thể cậy vào tất nhiên là người của nhà họ Tạ, không có cậu và Tạ thị ủng hộ, con bất quá cũng chỉ là một cái xác trống rỗng; còn nếu không có con, ngày Tạ thị muốn nổi danh cũng không biết phải đợi bao lâu. Mặc kệ cậu có tin con hay không, quản con thật hay là giả, thân phận con là Tư Mã Vanh, chỉ cần cậu nhận con, con và Tạ thị sẽ là cùng vinh cùng nhục, chắc chắn đồng tâm hiệp lực, cậu có gì phải lo lắng?”

Tạ Trác nghe xong cười rộ lên: “Khó trách Thừa tướng trọng dụng ngươi như vậy, bộ xương già này của ta cũng sắp bị người thuyết phục.”

Tư Mã Vanh nhìn ông: “Nếu cậu cảm thấy manh mối hôm nay không đúng thì có thể phái người gϊếŧ con, dù sao con cô độc không nơi nương tựa, không có bất cứ uy hϊếp nào đối với Tạ thị.”

Tạ Trác lại vuốt râu, quay đầu nhìn y, cười khẽ: “Nếu như vậy, trước tiên ta phái người tới quận Quế Dương một chuyến.”

Gánh nặng trong lòng Tư Mã Vanh liền được cởi xuống, lạnh nhạt nói: “Cám ơn cậu.”

Hết chương 37