Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Đi vào là Vương Đình, hắn ta thấy Vương Thuật Chi nhắm chặt hai mắt, trong lòng có chút lo sợ, liền tới bên cạnh tai Tư Mã Vanh thấp giọng nói, “Thừa tướng hôn mê bất tỉnh, bên thái y cũng không kê đơn thuốc, ngay cả Lý đại phu cũng ngập ngừng ấp úng, vậy phải làm thế nào cho phải?” LQĐÔN
Chủ nhân của phủ Thừa tướng chỉ có một mình Vương Thuật Chi, còn lại toàn bộ đều là người hầu, bây giờ thêm một Tư Mã Vanh ăn nhờ ở đậu như thế này, còn có phần được Thừa tướng coi trọng, thậm chí lén truyền tai nhau hai người vô cùng thân mật, bây giờ Thừa tướng ngã bệnh, trong đầu Vương Đình không suy nghĩ nhiều liền bỏ qua quản sự, tự nhiên xem Tư Mã Vanh như người tâm phúc có nửa quyền quyết định.
Vẻ mặt Tư Mã Vanh chắc chắn: “Nghe thái y đi, thái y nói không bốc thuốc thì tạm thời không cần dùng thuốc.”
“Nhưng Thừa tướng….” Vương Đình gãi đầu, còn chưa dứt lời đã bị tiếng bước chân bên ngoài cắt ngang.
Vương Các đi qua bình phong thò đầu vào, vẻ mặt đầy lo lắng, đè thấp tiếng, nói: “Vừa rồi Thái tử có tới một chuyến, nghe nói Thừa tướng chưa tỉnh lại, muốn vào thăm nhưng bị thái y ngăn lại, đứng một lúc rồi rời đi.”
Tư Mã Vanh hỏi: “Các đại thần đi hết chưa?”
“Đi hết rồi.”
“Vậy thì tốt rồi, Thừa tướng cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, ai tới cũng không gặp.”
“Thừa tướng còn choáng váng lắm, muốn gặp cũng không thể gặp!” Vương Đình nói với Vương Các, lòng đầy lo lắng bị Tư Mã Vanh đuổi đi.
Trong phòng lại yên tĩnh, Vương Thuật Chi cười mở mắt ra ngồi dậy, nghiêng người dựa vào Tư Mã Vanh, đưa tay xoa cằm y, trêu chọc nói: “Ngược lại làm chủ rất thuận buồm xuôi gió nhỉ!”
Tư Mã Vanh không để lại dấu vết né tránh tay y, đứng lên nói: “Thừa tướng đã không đáng lo ngại vậy thuộc hạ cáo lui trước.”
“Ơ –“ Vương Thuật Chi nhanh chóng bắt lấy một tay y, lôi y trở lại: “Thừa tướng bị bệnh, bên người không có lấy một người hầu hạ, Thừa tướng này đúng là vừa buồn khổ vừa lạnh lẽo, ngươi nói đúng không?”
“Tay chân thuộc hạ vụng về, chi bằng gọi Đình Đài Lâu Các vào.”
“Không ổn! Đóng kịch thì phải đóng y chang chứ, nếu ồn ào cả phủ Thừa tướng biết ta đang giả vờ, ngộ nhỡ tin tức truyền đi vậy thì còn gì nữa?” Vương Thuật Chi cười nhìn y, “Người bên ngoài hầu hạ ta, ta phải giả vờ bất tỉnh suốt, mệt mỏi lắm.”
Tư Mã Vanh bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, một lần nữa ngồi xuống bên giường: “Thừa tướng nói rất đúng.”
Vương Thuật Chi cảm thấy hài lòng thỏa ý: “Nằm không rất không thú vị, Yến Thanh đã học đánh đàn, không ngại tấu cho ta một khúc nghe thử.”
Tư Mã Vanh vừa bực mình vừa buồn cười: “Thừa tướng hôn mê bất tỉnh, thuộc hạ lại đánh đàn tấu nhạc, chuyện này truyền đi sợ là càng tệ hơn.”
“Haizzzz! Thôi thôi.” Vương Thuật Chi than thở một tiếng, lại nằm xuống: “Ta đây hôn mê hai ngày, tối nay liền tỉnh lại thôi.”
Tư Mã Vanh nín cười không nói gì.
Tin tức Thừa tướng hôn mê bất tỉnh cấp tốc truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, màn đêm buông xuống không biết có bao nhiêu nữ tử trẻ tuổi đêm không thể say giấc. Sau đó, tin tức Thừa tướng tỉnh lại lần nữa truyền đi, khuôn mặt lộ vẻ u sầu của đám nữ tử lại tràn đầy nụ cười, chỉ có thời gian một ngày một đêm mà bầu trời kinh thành như thay đổi chợt râm chợt nắng.
Hôm sau, phủ Thừa tướng đông như trẩy hội, các đại thần bắt đầu mang quà chạy tới như thủy triều, Tư Mã Vanh nói dăm ba cậu chặn ở ngoài cửa, các đại thần đi về, đám phụ tá lại tới, đám phụ tá đi Thái tử lại tới.
Tư Mã Vanh lặp lại chiêu cũ, giữ chặt quản sự, mặt lộ vẻ đau khổ: “Đau bụng quá, ta phải đi nhà xí.”
Chân trước vừa đuổi Thái tử đi, chân sau Tứ hoàng tử theo sát mà tới, Tư Mã Vanh mới vừa lộ mặt ở góc tường vội vàng lui về sau, chỉ nghe quản sự cung kính nói: “Tứ hoàng tử thứ lỗi, thân thể Thừa tướng vô lực, không tiện gặp khách, nếu Tứ hoàng tử có lời gì cần nhắn, không ngại để lão nô truyền thay ạ.”
Bấy giờ Vương Thuật Chi đang nghiêng người tựa vào giường đọc sách, sắc mặt rất tốt, nhìn ngang nhìn dọc đều không giống người bệnh nặng mới tỉnh lại, tất nhiên không ai trông thấy, Tứ hoàng tử cũng không miễn cưỡng, cười nói là mình tới thăm, khách sáo vài câu để lại quà thăm rồi rời đi.
Thật vất vả mới yên tĩnh lại, Tư Mã Vanh đi vào phòng: “Thừa tướng, đều đuổi đi hết rồi.”
Vương Thuật Chi thỏa mãn gật đầu, đang chuẩn bị kéo y lại nói một đôi câu lại nghe bên ngoài truyền tới giọng lanh lảnh cao vυ"t: “Thánh chỉ tới –“
“Haizzzz….” Vương Thuật Chi thở dài, đưa tay kéo rèm lên: “Bây giờ không gặp cũng phải gặp.”
Đông công công đi vào trong phòng, thấy Vương Thuật Chi làm ra vẻ đang vén rèm lên muốn ngủ thì phải nghênh đón, vội vàng bước lên dìu y: “Hoàng thượng phân phó, Thừa tướng bệnh nặng mới khỏi, cắt bớt rườm rà, ngồi tiếp chỉ là được.”
Vương Thuật Chi cảm kích chỉ còn thiếu nước mắt giàn giụa, vội cám ơn ơn trên.
Tư Mã Vanh nhìn thấy bộ dạng diễn kịch đến thích thú kia, khóe miệng co quắp.
Đông công công tuyên chỉ: Thừa tướng bệnh nặng trong người, Hoàng đế rất lo lắng, nghe nói Thừa tướng cần tĩnh dưỡng, suy nghĩ cho thân thể, đặc biệt đồng ý cho nghĩ ba tháng, nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe rồi quay lại xử lý chính vụ.
Tư Mã Vanh nghe xong trong lòng lộp bộp một tiếng, đối với người cha này, ấn tượng sâu nhất là bộ dạng hèn nhét trước khi chết lấy con trai ngăn cản một đao, hôm nay xem ra ngược lại người cha ruột này cũng không ngốc, hơn nữa còn là cực kỳ thông minh.
Vương Thuật Chi tươi cười tiếp chỉ, thấy Đông công công lại móc ra một thánh chỉ khác, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Đông công công cười cười, lại tuyên thánh chỉ thứ hai: Nghe nói Thừa tướng không chỉ mệt nhọc thành bệnh mà còn nhiễm phong hàn, Hoàng thượng rất lo lắng, tức thì lệnh phủ Thừa tướng phải lập tức sửa chữa phòng bị dột, không được sai sót.
Trong lòng Vương Thuật Chi kêu gào đáng tiếc, trên mặt lại cười như mùa xuân về hoa nở, sau khi tiếp nhận thánh chỉ, thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng lệnh ta ở nhà tạm nghỉ, vậy chức Thượng thư….”
Đông công công cũng thấp giọng đáp: “Do Thích đại nhân tạm thay làm chức Lục thượng thư.”
Vương Thuật Chi chau mày, cười cười, lập tức lệnh quản sự đưa ông ta ra ngoài đút lót, sau khi người ngoài rời đi mới dần thu liễm ý cười, mặt lạnh ném thánh chỉ xuống: “Ngược lại có chủ ý hay.”
Tư Mã Vanh nhặt thánh chỉ rơi xuống đất lên, đặt lên bàn dài cho hắn, “Nhưng chỉ làm tạm thay thôi, đã là tạm thì cuối cùng cũng đến lúc phải trả. Thừa tướng đừng nhầm lẫn, chức Lục thượng thư này thật sự thế nào cũng không rơi vào tay người khác được, đợi ba tháng sau Thừa tướng hồi triều, Hoàng thượng không trả cũng phải trả.”
Vương Thuật Chi vốn không lo lắng, chỉ có điều trong lòng có chút không vui, mắt thấy bộ dạng Tư Mã Vanh thản nhiên, lại không nhịn được cười rộ lên, “Yến Thanh nói có lý.”
“Hơn nữa, Đại tư mã trông coi Kinh châu, Hoàng thượng vẫn phải sợ ném chuột lại vỡ bình.” Tư Mã Vanh nhìn thoáng qua hắn, “Lúc trước Thừa tướng cản Đại tư mã Bắc phạt, bây giờ liền có công dụng rồi, thuộc hạ hết sức bội phục.”
Vương Thuật Chi cười nhìn ý: “Ngươi có biết Thích Toại này là người như thế nào không?”
Dù sao Tư Mã Vanh cũng không ở trong triều, nói nhiều hơn nữa thì dễ bị nghi ngờ, liền ra vẻ không biết: “Thuộc hạ chỉ nghe thấy Thích đại nhân rất được Hoàng thượng coi trọng.”
“Coi trọng cũng không phải là giả, nhưng bản lĩnh của Thích Toại là nịnh nọt.” Vương Thuật Chi khẽ cười một tiếng, “Mấy vị đại thần bên bộ Thượng thư có hơn phân nửa là nghe lời Vương thị sai đâu đánh đó, ta bất quá chỉ tĩnh dưỡng ba tháng thôi, mấy lão hồ ly đó sao lại bất chấp nguy hiểm thay đổi hướng gió chứ? Thích Toại dù có năng lực đi chăng nữa cũng sợ là không trấn áp được bọn họ.”
Tư Mã Vanh gật đầu, rũ mắt suy tư một lúc, hỏi: “Vậy ba tháng này, Thừa tướng có tính toán gì không?”
“Hoàng thượng lệnh ta tĩnh dưỡng, ta tất nhiên phải ăn uống nghỉ ngơi.” Vương Thuật Chi cười cười, tầm mắt lại thay đổi, cầm lấy tay y: “Không bằng ngươi theo ta về Hội Kê một chuyến, thế nào?”
Tư Mã Vanh rút tay ra nhưng không rút được, bất đắc dĩ nói: “Thuộc hạ nghe theo phân phó.”
Vương Thuật Chi thấy y nhanh chóng vui vẻ đồng ý, tâm tình sung sướиɠ cười rộ lên: “Vậy ngày mai bàn giao hết tất cả công việc của Mạc phủ, chúng ta liền khởi hành, dọc đường đi lạnh, ngươi chuẩn bị nhiều y phục một chút.”
Tư Mã Vanh thấy hắn cầm tay mình, lại nghe hắn nói mấy lời này, tư vị trong lòng khó mà phân biệt được, suy nghĩ xoay chuyển, lại nhìn hắn nói: “Thừa tướng dù không thực sự mất quyền, nhưng có kẻ hở để Hoàng thượng chui vào, tuy nói phe Dữu thị tạm thời không thể chống lại Vương thị, có điều chúng ta chẳng thể đưa mắt nhìn thực lực bọn chúng càng ngày càng lớn.”
Vương Thuật Chi khen ngợi nhìn y một cái, cười nói: “Trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn, phải có suy nghĩ chuẩn bị. Ta cũng đang có ý đó, chỉ là hiện nay người trong triều có thể lôi kéo thì đã lôi kéo, về phần mấy sĩ tộc ngoài kia, lần trước đã mời tới hội văn Tân Đình, trong thời gian ngắn không nên có động tĩnh gì thêm.”
Tư Mã Vanh cười cười: “Sợ là Thừa tướng đã quên một người.”
“Hả?” Vương Thuật Chi nhíu mày, “Ai?”
“Vĩnh Khang vương.”
Vương Thuật Chi sững sờ một lúc, lập tức chau mày, lắc đầu: “Vĩnh Khang vương có hành vi phóng đãng, ngày ngày sống mơ mơ màng màng, ngoại trừ rượu ngon thì là giai nhân, ta lôi kéo ông ta sợ là không có gì tốt.”
Tư Mã Vanh đè thấp giọng nói: “Thuộc hạ lại cảm thấy Vĩnh Khang vương đang giả vờ.”
Vương Thuật Chi kinh ngạc nhìn y: “Sao ngươi biết?”
Vĩnh Khang vương và đương kim Hoàng dế là huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ, có một số tin người ngoài không biết nhưng trong lòng Thái hậu lại hiểu rõ, Tư Mã Vanh viết chữ sớm, trí nhớ cũng tốt, lúc còn nhỏ được Thái hậu ôm ngồi trên đầu gối, trong lúc vô tình nghe được một số chuyện đến nay vẫn còn nhớ, ví dụ như Vĩnh Khang vương người này trước kia có tư tưởng tranh ngôi vị Hoàng đế, không tranh được nên bắt đầu giả ngây giả dại để tự bảo vệ mình.
Tư Mã Vanh không tiện nói tình hình thực tế, liền lần nữa kéo Lục Tử Tu ra làm cái cớ: “Thuộc hạ từng đi dự tiệc với Lục công tử, lúc đó quả thật ông ta có hành vi phóng đãng, nhưng sau đó thuộc hạ không cẩn thận nhìn thấy bộ dạng khác hẳn, vẻ mặt không chút men say, nhìn giống như tâm cơ rất sâu.”
Vương Thuật Chi cúi đầu nhíu mày nghe xong, lại giương mắt nhìn y, nụ cười trở nên có chút ý tứ sâu xa: “Ngươi đi theo Lục công ty, ngược lại học được không ít kiến thức. Huyện Vĩnh Khang cách Hội Kê không xa, cũng có thể tới tìm hiểu.”
Cách một ngày, xe ngựa của phủ Thừa tướng chạy nhanh ra khỏi Ô Y Hạng, hai bên xe ngựa có hộ vệ đi theo, bốn vách thùng xe ngựa màn che kín mít, Vương Thuật Chi và Tư Mã Vanh ngồi bên trong đánh cờ, nên không cảm thấy lạnh.
Lúc sắp đi tới cửa Nam thì chợt nghe tiếng vó ngựa ầm ầm bên cạnh truyền tới, Vương Thuật Chi vén rèm nhìn ra, ánh mắt khựng lại, vội vàng kêu ngừng.
Tư Mã Vanh ngẩng đầu: “Xảy ra chuyện gì?”
Vương Thuật Chi nói: “Vừa khéo, đυ.ng phải Cảnh vương rồi.”
Cảnh vương chính là phong hào của đại hoàng huynh, Tư Mã Vanh cả kinh, quân cờ trong tay suýt chút nữa rơi xuống. xin ủng hộ chính chủ Le,DquyĐôn
Vương Thuật Chi bật cười: “Thiếu chút nữa ta quên mất trong cung còn có vị Nhị hoàng tử, đã đυ.ng phải thì nên bái kiến mới được.”
“Lạch cạch –“ Quân cờ trong tay Tư Mã Vanh khó nắm chặt, rơi thẳng xuống bàn cờ.
“Hả?” Vương Thuật Chi nghiêng mắt nhìn y.
Tư Mã Vanh nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh: “Thừa tướng nói đúng ạ.”
Hết chương 22