- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Quân Lâm Binh Vương
- Chương 54: Một kiểu đùa giỡn vô lại
Quân Lâm Binh Vương
Chương 54: Một kiểu đùa giỡn vô lại
Độc Cô Tiểu Nghệ rốt cuộc đã minh bạch, nguyên lai mục tiêu của Quân Khương Lâm chính là khối vẫn thạch, chỉ là hắn sợ mình tiên hạ thủ vi cường nên mới thay mình trả tiền, bây giờ tiền bạc giao xong, dĩ nhiên hắn muốn đẩy cho mình khối sắt thép tinh luyện bình thường kia. Sắt vụn hả, thứ sắt vụn như vậy ngươi tìm cho ta mấy khối thử xem. Tên Quân Khương Lâm đáng ghét! Hắn muốn trả tiền thay mình, hòng đem khối vẫn thạch từ trên trời rơi xuống kia làm của riêng. Làm mình nhất thời hồ đồ, không nhận ra ngay.
- Quân Khương Lâm!
Độc Cô Tiểu Nghệ hét lên một tiếng, đôi mắt to tròn xinh đẹp trừng lên:
- Ngươi muốn chết sao?
- Oan uổng quá!
Quân Lâm đưa cái bộ mặt bảy phần vô tội có khuyến mãi ba phần vô lại, nhún nhún vai, xoè tay ra:
- Độc Cô tiểu thư à, sao nàng lại nói vậy, ỏ đây có hai khối, khối lớn cho nàng, nàng còn muốn thế nào nữa? Vật nàng muốn mua, ta cũng đã trả tiền, nàng lại còn nói ta đây muốn tìm cái chế...t Ta …ta... Ta quá oan mà!
- Ngươi... Tốt, tốt, tốt! Quân Khương Lâm, ngươi mưu kế sâu xa lắm! Nghìn vạn lần ngươi cũng đừng để rơi vào tay ta,... Ta không để yên cho ngươi đâu!
Ngực Độc Cô Tiểu Nghệ phập phồng dữ dội, tức giận cơ hồ suýt nữa khóc. Nàng bậm cặp môi đầy đặn, cả người run rẩy nước mắt vòng vòng, rốt cuộc không nhịn được rơi xuống lã chã. Quân Lâm có chút xấu hổ, dù sao Độc Cô Tiểu Nghệ người ta cũng đến trước, chính mình dựa vào lý do thay người ta trả tiền chơi xấu nuốt riêng, dùng thủ đoạn bỉ ổi chiếm tiện nghi của một tiểu cô nương, thật sự là có phần áy náy, liền cau mày an ủi:
- Khóc gì? Cùng lắm là chờ lúc ta chế tạo đồ, sẽ làm cho nàng một thanh bảo đao, lại đích thân đưa đến phủ, vậy có được chưa?
Sặc, ta xỉu, thế này cũng gọi an ủi ư?
- Ai thèm đao của ngươi!?
Độc Cô Tiểu Nghệ không biết lời ấy của Quân Lâm giống như là một lời hứa hẹn, vẫn còn cho rằng Quân Lâm đang chế nhạo mình, tức giận giậm chân bình bịch, cuối cùng nức nở đứng lên, trong lòng ủy khuất vô cùng: "Khối sắt này rõ ràng là của ta mà ô ô...". Nói đúng ra, Độc Cô Tiểu Nghệ cũng không phải khóc vì khối vẫn thạch kia, vẫn thạch mặc dù trân quý, với thực lực của Độc Cô gia, chỉ cần ra sức tìm kiếm, có lẽ đó cũng không phải là chuyện gì khó khăn. Nguyên nhân chính khiến Tiểu Nghệ khóc, chủ yếu là vì tên Quân Khương Lâm đáng ghét này, bày ra một bộ dạng công tử quyền thế, ngay cả nói cũng không để cho người ta nói xong, liền nhanh chóng hốt luôn hai khối sắt. Cố ý biến mọi chuyện thành loạn xà ngầu, rồi còn nói cho mình khối sắt vụn kia. Chưa kể còn bị hắn ra vẻ đạo mạo nói như vầy mới khiến nàng ba máu sáu cơn: Của nàng lớn còn của ta nhỏ... Bộ cái chuyện lớn nhỏ này là có thể quyết định ưu khuyết sao? Đương nhiên, tức giận nhất là, chính mình lại một lần nhìn lầm, lại một lần nữa bị phong cách vờ vĩnh của hắn mê hoặc tiếp. Nước mắt thánh thót rơi xuống tựa như trân châu, Độc Cô Tiểu Nghệ thực sự rất thương tâm. Nhưng người này giống như một tên đầu gỗ đứng ở nơi đó, không thèm tới an ủi một chút. Độc Cô Tiểu Nghệ càng bực bội, cái miệng nhỏ nhắn hé ra, ô ô khóc lớn.
- Ặc, đừng khóc nữa, nhìn xem khuôn mặt nàng khi khóc kìa, thật khó xem đó!
Quân Lâm cau mày, nhíu mắt, mở lời an ủi.
- Ta muốn khóc! Ai cần ngươi lo, ngươi ngươi... Ô... Ngươi nói ai khó coi?
Phụ nữ vốn kiêng kị nhất cái từ "khó coi" này, quả nhiên là không phải cái gì cũng có thể nhịn, đàn ông có thể bỏ qua chứ phụ nữ thì nhịn không được! Độc Cô Tiểu Nghệ đột nhiên ngừng khóc, hung dữ nhìn Quân Lâm, trong lúc nhất thời, cơn giận từ trong lòng nổi lên khiến sinh lòng hung ác, đột nhiên thoáng cái chụp được cánh tay của Quân Lâm, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cắn hắn một phát, cắn xong lập tức ném ra, càng lúc càng khóc lớn hơn.
- Ui da...
Cơ mặt Quân Lâm co rúm, cắn răng, khàn khàn nói:
- Ta... Con mẹ nó!
Độc Cô Tiểu Nghệ trừng mắt đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn hắn, nghẹn ngào nói:
-Ngươi... Ngươi nói cái gì?
Cũng là không có nghe rõ ràng. Quân Lâm buông tay, một dấu răng hằn rõ, con mẹ nó đau quá. Độc Cô Tiểu Nghệ lại khóc toáng lên. Quân Lâm gãi gãi đầu, nhún vai, hai tay xoè ra, đúng là hết cách thật. Kiếp trước Quân Lâm là một sát thủ, vốn rất ít khi tiếp xúc qua cái gì phong hoa tuyết nguyệt, nếu có nhu cầu gì, cũng là dùng vàng bạc trực tiếp đè chết mỹ nhân... Ách, xong việc trừng mắt lên phủi đít là xong, ngươi đông ta tây không hề liên quan. Đối với tâm tư của con gái có thể nói là không biết một tý gì, càng không muốn lừa dối nữ hài tử này nữa. Cho nên thấy Độc Cô Tiểu Nghệ khóc rất thương tâm, hắn cũng không thèm để ý tới, đơn giản là sút cái việc này sang một bên, lão tử cóc thèm quan tâm, muốn khóc thì cứ việc mà khóc nhá, ông đây không rãnh.
Hắn ngồi xổm cẩn thận kiểm tra xem xét khối vẫn thạch từ trên trời rơi xuống kia, càng xem càng hài lòng. Đưa tay nhấc lên, nhìn bề ngoài chẳng qua nó lớn hơn một chút so với quả bóng rổ, vậy mà trọng lượng phải hơn hai trăm cân. Quân Lâm chậc chậc hai tiếng, phi thường hài lòng. Nếu dùng khối vẫn thạch này rèn ra phi đao, tất nhiên là không gì không phá được a! Lần này thực sự là nhặt được báu vật rồi, mặc dù thủ đoạn có phần không quang minh. Đang trong cơn say mê, bỗng nhiên thấy phía sau cảm thấy đau buốt, đầu suýt nữa đυ.ng vào vẫn thạch. Chỉ nghe Độc Cô Tiểu Nghệ đang đứng một bên khóc rất thương tâm, bỗng rảo bước chạy vội ra ngoài, lưu lại một chuỗi giọt châu lấp lánh. Nguyên lai Độc Cô Tiểu Nghệ thấy Quân Lâm dĩ nhiên hoàn toàn không để ý tới mình, quay đầu nhìn vẫn thạch, càng thêm ủy khuất đến cực điểm, trong lúc hắn mân mê liền tặng hắn một cước vào mông rồi ôm mặt khóc mà chạy. Vỗ vỗ mông đau, Quân Lâm có chút căm tức. Nhìn thấy bóng dáng Độc Cô Tiểu Nghệ cũng đã không còn, Quân Lâm thở phào một cái, lẩm nhẩm mắng hai câu:
- Con bé nanh nọc! Nếu ngươi rơi vào trong tay ta, ta tiền cái gì hậu cái gì rồi tái cái gì, hừ hừ hừ...
Kỳ thực, công lực hiện tại mặc dù vẫn không uyên thâm bằng Độc Cô Tiểu Nghệ, nhưng nếu như thực sự mạng đổi mạng, Độc Cô Tiểu Nghệ vốn rất ít kinh nghiệm thực chiến chắc chắn không phải đối thủ của Quân Lâm. Nhưng vấn đề cũng ở chỗ này, những thứ Quân Lâm tập luyện kiếp trước, tất cả đều là vừa nhanh vừa độc, thủ đoạn gϊếŧ người một kích mất mạng. Mà hiện tại đang quen tay, cũng không ngoại lệ. Nếu là luận bàn, Quân Lâm trái lại phát huy không ra thực lực chân chính, không để cho đối thủ nắm rõ về mình. Như các sư huynh đệ kiếp trước của Quân Lâm lúc yêu cầu chỉ điểm hắn đều nói qua một câu: "Không nên tìm ta chỉ điểm, luận bàn. Ta chỉ biết gϊếŧ người, ta không biết đánh nhau!". Mà với Độc Cô Tiểu Nghệ, lại há có thể thật sự lấy mạng đổi mạng? Vô luận là địa vị gia thế hay là tính tình cá nhân, cũng không cho phép Quân Lâm chân chính gϊếŧ chết Độc Cô Tiểu Nghệ! Huống hồ, Độc Cô Tiểu Nghệ mệnh danh "hoàn khố khắc tinh", coi như là một cô nàng rất thiện lương ghét ác như cừu. Hơn nữa, tất cả cũng là tên Quân Khương Lâm ban đầu quá mức vô liêm sỉ mà thôi. Quân Lâm đứng dậy, nhìn về phía chưởng quỹ kia:
- Lão bản, nếu như để khối vẫn thạch này tại chỗ các ngươi chế thành binh khí, tối đa có thể làm đến mấy thanh?
Lão giả trầm tư suy nghĩ một chút, nói:
- Khối vẫn thạch này, tiểu điếm trước đã từng luyện chế sơ qua một lần, loại bỏ tạp chất bên ngoài. Nếu tiếp tục tinh luyện, tối đa có thể làm được tam thanh, có thể đạt được mức hoa văn uốn lượn, quang hàn mịt mờ. Nếu như thành binh khí tất nhiên sắc bén cực kỳ!
- Có thể chém sắt như chém bùn không?
Quân Lâm trầm ngâm.
- Không thể!
Khóe miệng Lão giả nhếch lên, trả lời rất thành thật. Chém sắt như chém bùn? Tiểu tử ngươi cho là giống trong truyền thuyết chắc?
- Vậy mà các ngươi cũng gọi Thần Binh Phổ? Nếu như không thể chém sắt như chém bùn thì thần binh cái rắm gì?
Quân Lâm trừng mắt, có cảm giác giống như bị lừa gạt.
Lão giả nhất thời thấy mình bị chụp bô nướ© ŧıểυ, oan đến thấu trời kêu lên:
- Vị công tử này, chỉ sợ ngài có chút hiểu lầm, cái gọi là chém sắt như chém bùn kia... căn bản đều là đặc tính thần binh trong truyền thuyết. Hơn nữa, coi như là một thần binh nhất đẳng, cũng phải ở trong tay người nào mới có thể chém sắt như chém bùn chứ. Cứ theo như lời của công tử ngài bất kỳ thần binh bảo khí nào người thường cầm cũng có thể chém sắt như chém bùn, đừng nói bản điếm, phóng mắt tìm khắp thiên hạ cũng là hiếm có.
- Ờ? Cũng có lý!
Quân Lâm bỗng nhiên nhớ tới một câu nói: Chân khí đạt thành, cây cỏ cũng thành lợi kiếm. Không khỏi lắc đầu thầm nghĩ: thối hoắc, chờ tới trình độ kia rồi còn muốn lợi kiếm làm gì? Muốn lợi kiếm nhất định bởi vì công phu quyền cước không đủ à.
- Quên đi, thôi để ta tự mình nghĩ biện pháp.
Quân Lâm thở dài:
- Ngươi sai tiểu nhị mang đến Quân phủ cho ta đi.
Té ra là người của Quân gia! Hèn gì đốt tiền cỡ đó! Lão giả luôn miệng đáp ứng, lau mồ hôi, trong lòng may mắn, vị thiếu gia công tử bột này tuy là hoàn khố, nhưng hôm nay hoàn toàn không có quấy rối, ngươi tự mình nghĩ biện pháp tất nhiên là không còn gì tốt hơn, chỉ là tiếc cho một khối vẫn thạch lớn này. Bất quá cái loại này thần binh lợi khí trong truyền thuyết, trong thiên hạ còn chưa thấy một thanh. Bảo ta đây luyện cho ngươi thực sự chẳng khác gì bảo tiểu thái giám đi chơi kỹ viện đâu. Nhìn bóng lưng rời đi của Quân Lâm, lão đầu trong lòng oán thầm một tiếng: "Cái thứ công tử quần là áo lượt như người còn muốn tự mình đúc đao? Nếu thật có thể luyện ra được, lão phu từ nay về sau không cần chân đi đường, lão tử dùng đầu mà đi! Con mẹ nó!"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Quân Lâm Binh Vương
- Chương 54: Một kiểu đùa giỡn vô lại