Lại nói về chuyện của Hô Nhĩ Xích.
Ngày Lương Hán Đình phái truy binh mà không thể bắt được Nhị Tử, Nhị Tử mặc dù thoát khỏi bàn tay quỷ nhưng uẩn khúc trong đó không cần phải nói rõ cũng có thể tưởng tượng được. Hơn nữa, Biện Kinh lại cách vương đô của Hung Nô cả ngàn dặm, cộng với việc bị nhốt trong khi tình hình cấp bách, trên người Nhị Tử vẫn chưa mang theo bất cứ lộ phí nào. Dọc đường đi, đều là dựa vào việc mang đồ trang sức trên người hắn đem bán mới miễn cưỡng cầm cự được. Cuối cùng rơi vào tình cảnh ăn đói mặc rét, bất đắc dĩ phải cướp của người đi đường làm lộ phí.
Bôn ba đường dài, khi Nhị Tử tới biên giới Hung Nô cũng đã sắp không thể gắng gượng thêm nữa. May mà bên người còn mang theo lệnh bài Hô Nhĩ Xích ban cho, sau khi quan quân biên cảnh tiếp báo tới cấp trên, đến khi tin tức truyền tới Hô Nhĩ Xích thì đã là nửa tháng sau.
Việc hai đại bộ tộc Hung Nô nội loạn, kỳ thực chính là bất mãn với việc Hô Nhĩ Xích quyết định làm đồng minh với Thiên triều, thừa lúc hắn không có ở Hung Nô mà mưu toan lật đổ tộc Luân Cát Lãng, dùng phương thức
thay vua đổi chúađể thực hiện kế hoạch xâm lược vùng Trung Nguyên. Tuy nhiên, địa vị của tộc Luân Cát Lãng tại hung Nô há có thể tuỳ tiện dao động như thế? Khi Hô Nhĩ Xích cấp tốc từ Thiên triều quay về, tình thế lập tức có sự biến đổi. Hắn đã triệt tiêu hoàn toàn hai đại thế lực đối địch, xác lập bá quyền tuyệt đối.
Sau khi nhận được tin tức Nhị Tử đưa tới, đối với hành động nói một đằng làm một nẻo của Thiên triều hoàng đế, mặc dù Hô Nhĩ Xích vô cùng phẫn nộ nhưng hắn cũng biết việc cứu Thanh Ly
cần phải được bàn bạc kỹ lưỡng, không thể lỗ mãng.
Nói đến cũng khéo, khoảng vài ngày sau, Hô Nhĩ Xích nhận được thư tay của Thanh Ly cùng với mật hàm của Triệu Đình Hạo. Sau khi bàn bạc một hồi, hắn cho rằng việc này đối với Hung Nô chỉ có lợi mà không có hại nên lập tức mượn cớ Thiên triều hoàng đế giam cầm sứ giả Hung Nô, xé bỏ hiệp ước, Hô Nhĩ Xích mang mười vạn đại quân tiến công về phía Nam.
Vì Triệu Đình Hạo đã quản lý Hộ bộ một thời gian dài nên trong số quan viên tại đô thành ngoài biên ải về, hầu hết đều là người của hắn. Tuy vậy, việc mở cổng thành nghênh địch cũng đã làm cho Triệu Đình Hạo gặp không ít trở ngại. Chỉ có điều hắn xưa nay làm việc vẫn tàn nhẫn quyết đoán, đối với những kẻ bất tuân sẽ lập tức gϊếŧ sạch, xử lý sạch sẽ gọn gàng không mang theo một chút do dự nào.
Mười lăm toà thanh ngoài biên quan, trong mấy ngày thôi mà quân đội Hung Nô đã thẳng qua không gặp chút trở ngại nào. Quân Hung Nô treo xác những kẻ ngăn cản kế hoạch kia ra ngoài cổng thành, sau đó nghiêm ngặt hạn chế người dưới quyền ra vào. Thám báo của Thiên triều ở bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy những thi thể treo trên tường thành, cho nên không hề nghi ngờ tin tức giả rằng Hung Nô tàn sát hàng loạt người dân bên trong.
Trong khoảng thời gian ngắn chiến tranh liên miên, từ khi kế hoạch được thực hiện chưa tới nửa tháng, Biện Kinh đã thu được quân báo tình trạng khẩn cấp ở Đồng Quan.
Nói về Triệu Bảo Thành sau khi giam giữ được Tống Việt, dù chưa lấy được Hổ Phù từ người y nhưng cũng cảm thấy nhân vật nguy hiểm nhất đã bị hắn bắt giữ, nghĩ rằng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì, vị hoàng đế cực kì an tâm.
Hổ phù mất ở đâu không rõ, thân thể Tống Việt lại do tác dụng ngược của Phá thương đại pháp mà như ngọn nến tàn trước gió, càng lúc càng không rõ được tình hình bên ngoài. Triệu Bảo Thành ngầm tính, chỉ cần chờ Hổ Phù rơi vào tay mình thì sẽ lập tức xử lý Tống Việt, tuyệt đường hậu hoạ. Thế nhưng không ai biết rằng, kế hoạch của hắn còn chưa kịp thực hiện thì biên cảnh lại xảy ra việc đại sự, bảo hắn làm sao không rơi vào cảnh tự đẩy mình vào chỗ hiểm. Trong triều, các đại thần tranh luận không ngớt, rất nhiều người không biết được nội tình bên trong đều âm thầm chỉ trích Hoàng đế không giữ tín nghĩa, liều lĩnh bội ước.
Phụ trách bắt Thanh Ly và giam cầm sứ giả Hung Nô chính là Vương Bá Nghi. Để không lộ tin tức mà chọc giận Hung Nô nên tình thế mới nguy cấp như ngày hôm nay, sức ép trên vai hắn lại càng nặng nề. Hơn nữa, Hạo vương gia lại ở một bên truy cùng đuổi tận khiến cục diện trong triều nghiêng hẳn sang một bên. Một số ít người theo tư tưởng trung hoà giờ cũng không đồng tình với cách làm của Vương Bá Nghi mà ngả hẳn sang phía Triệu Đình Hạo.
Chuyện Tống Việt mưu phản bị bắt cũng là điều khiến toàn triều và dân chúng phải kinh hãi. Đối với việc này, trong quân đội cũng có rất nhiều lời bàn luận kín đáo. Các tướng sĩ không bao giờ tin rằng vị tướng quân thường ngày luôn trung thành ái quốc, luôn xung phong đi đầu làm gương cho binh lính lại là phản tặc. Chỉ dựa vào mỗi một huyết án hôm đó thì không đủ để chứng minh người đó có ý hành thích Hoàng đế, cho nên họ đều yêu cầu Đại Lý Tự điều tra cho rõ chuyện này, trả lại sự trong sạch cho Tống Việt.
Tin đồn lan truyền khắp nơi trong dân gian, triều đình thực sự rơi vào cảnh hỗn loạn.
Triệu Bảo Thành một cái đầu như muốn thành hai, đã có chút hối hận về việc lần này quá gấp gáp quyết định truất bỏ binh quyền của Tống Việt. Thế nhưng… nếu như nghe lời Triệu Đình Hạo mà thả Tống Việt, như vậy chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận chính mình đã mưu hại trung thần, còn đâu mặt mũi mà đối mặt với người khác. Còn nếu không thả Tống Việt, với tin tức liên tiếp truyền từ biên thuỳ, giả như Hung Nô không có người ngăn cản thì Thiên triều cách ngày vong quốc cũng chẳng còn bao xa.
Trong nhất thời, Triệu Bảo Thành rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể mật chiếu cho Vương Bá Nghi tiến cung mật bàn. Tuy nhiên, thái độ của Vương Bá Nghi lại phi thường kiên quyết. Theo cách nhìn của hắn, muốn trừ ngoại bang trước phải an nội
(Mọi người không cần chú ý đến cái phương pháp này… ***Đổ mồ hôi***), đối với Vương quyền của Triệu Bảo Thành thì sự uy hϊếp không đến từ mười vạn quân Hung Nô kia mà chính là Hạo vương cùng Tống Việt.
“Vì sao ái khanh lại khăng khăng như thế?”
Vương Bá Nghi làm quan đã nhiều năm, trải qua nhiều lần sóng gió biến đổi trong triều nên cũng được coi như là người có thể bắt được chỗ then chốt của sự việc.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, lẽ nào người không cảm thấy lần này Hung Nô có thể nhận được tin tức nhanh như thế, lại trong thời gian ngắn có thể áp sát Đồng Quan, sự việc không phải là vô cùng kỳ lạ sao? Nếu như trong Thiên triều ta không có kẻ cấu kết với Hung Nô thì làm sao Hung Nô lại ‘thế như chẻ tre’, tiến quân như vào chỗ không người chứ?”
Triệu Bảo Thành nghe vậy liền cau mày đáp lại, “Nghe ái khanh nói cũng không phải không có lý, nhưng thực ra cũng là do Thiên triều ta bội ước trước. Hung Nô hiện tại xuất binh có cớ rõ ràng, hơn nữa lại hết sức bất ngờ khiến quân đội của chúng ta không kịp phòng ngự, liên tục thất thủ cũng không phải không có khả năng…”
“Hoàng thượng!” Vương Bá Nghi đứng dậy, “Thần nói như thế không phải không có chứng cứ.” Dứt lời hắn liền đưa ra trước mặt Triệu Bảo Thành một tờ danh sách.
“Đây là?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, đây là danh sách những quan viên của Thiên triều ta giữ những thành trì bị Hung Nô công phá. Đây là những người bị gϊếŧ hại, có ba trên bốn phần đều là do thần tiến cử đi nhậm chức!”
Sắc mặt Triệu Bảo Thành đại biến, “Ý ngươi là, có kẻ đã diệt sạch những viên quan theo phái chủ chiến?”
“Không chỉ có vậy, thần còn nghi ngờ kẻ ấy đã cùng Hung Nô nội ứng ngoại hợp, sau khi gϊếŧ những người theo phái chủ chiến liền mở cổng thành…”
“Cái gì!” Triệu Bảo Thành giận dữ, đập bàn đứng dậy, “Là kẻ nào đại nghịch bất đạo như thế!”
Vương Bá Nghi thấy lời giải thích này được Triệu Bảo Thành chấp nhận, lập tức nói tiếp.
“Hoàng Thượng, kẻ nào làm ra những chuyện này không phải rất rõ ràng sao.”
“Chẳng lẽ là…” Triệu Bảo Thành thoáng trầm tư, “Tống Việt đã bị chúng ta giam cầm, không thể câu kết với Hung Nô. Mà ở trong triều, người cực lực chủ trương thả Tống Việt đối kháng với Hung Nô chính là…”
“Chẳng lẽ là Hoàng thúc?!”
“Đúng thế!” Vương Bá Nghi trưng ra một bộ dạng vô cùng đau đớn rồi nói, “Thần đã sớm nhắc nhở Hoàng Thượng, Hạo vương và Tống Việt rất có thể là cùng một phe. Bây giờ chính là lúc Tống Việt gặp khó khăn, vì cái gì gọi là ‘lâu ngày gặp người có tâm, hoạn nạn gặp chân tình’. Hoàng thượng xem xem, ngày thường hai người đối chọi gay gắt nhưng thực chất không phải là ‘bằng mặt không bằng lòng’. Sự việc lần này, hoàn toàn chính là do Hạo Vương gia vì cứu Tống Việt mà bày ra. Xin Hoàng Thượng minh xét!”
Triệu Bảo Thành nghe vậy đại chấn, tựa hồ đã bị đả kích rất nặng, thân hình thoáng lay động.
“Thật không ngờ… Thật không ngờ hoàng thúc của trẫm… Hoàng thúc ruột thịt của trẫm, lại có thể làm chuyện này… Ái khanh, trẫm… Trẫm phải làm thế nào bây giờ…”
Vương Bá Nghi thấy thế vội vàng tiến đến đỡ lấy Triệu Bảo Thành đang chực ngã.
Khó trách Triệu Bảo Thành bị chấn động mạnh sau khi nghe xong những lời đó. Từ nhỏ hắn đã lấy Triệu Đình Hạo làm gương, tuy thân là vua một nước nhưng hầu hết đại sự đều phải dựa vào người cậu hơn hắn bảy tuổi này. Trong cảm nhận của hắn, Triệu Đình Hạo giống như hoàng huynh vậy. Giữa chốn thâm cung, rất nhiều kẻ kính nể hắn hơn là thương yêu. Người có thể chân thành nói ra những lời thật lòng, thực sự yêu thương hắn, hắn vẫn cho rằng chỉ có Triệu Đình Hạo mà thôi
Thế nhưng bây giờ, rất nhiều chứng cứ đã chĩa mũi nhọn về phía Triệu Đình Hạo. Để thuyết phục bản thân tin rằngTriệu Đình Hạo phản bội mình, trong lòng Triệu Bảo Thành cũng mâu thuẫn không ít.
“Hoàng thượng, hiện giờ tính toán của chúng ta chỉ có một con đường có thể đi, dù sao đi nữa cũng không thể để mưu kế của Hạo vương gia thực hiện được! Người ngẫm lại mà xem… chúng ta cho đến giờ vẫn chưa biết được Hổ phù lạc hạ nơi nào, nếu như thả Tống Việt ra thì trong tay hắn chính là nắm giữ hơn mười vạn tinh binh của Thiên triều. Tống Việt đã trải qua kiếp nạn vừa rồi, đã mang lòng oán hận với Hoàng thượng, làm sao có thể như trước chống đỡ với kẻ thù? Đến lúc đó, hắn cùng Hạo vương gia liên thủ rồi thông đồng với Hung Nô, vậy, Hoàng thượng người…”
Vương Bá Nghi nói nửa chừng, để cho Triệu Bảo Thành tha hồ tưởng tượng.
Triệu Bảo Thành chán nản ngồi trên long ỷ, thần sắc u ám. “Nếu như ngay cả Hoàng thúc cũng phản ta, ta…”
Dường như Triệu Bảo Thành đã quên hết những gì gọi là uy nghi của hoàng gia, ngay cả xưng hô ‘trẫm’ cũng đã bị thay bằng ‘ta’… Có lẽ sự phản bội của Triệu Đình Hạo là cú sốc quá lớn với hắn.
“Hoàng thượng không thể từ bỏ để gian nhân đắc ý được!”
“Thôi thôi… ái khanh muốn làm thế nào thì cứ làm đi…”
Vương Bá Nghi nhận được thánh dụ liền thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng tiếp chỉ rồi lui xuống, để lại Triệu Bảo Thành lẻ loi một mình trong cung điện rộng lớn mà u ám kia, đau lòng đến bật khóc
Ngày hôm sau, kinh đô bất ngờ dán đầy cáo thị. Phần đề chữ ghi rõ Đại lý tự phụ trách xử tử, nội dung ở giữa là sau quá trình điều tra, nguyên Phiêu Kị tướng quân – Tống Việt – tội danh mưu phản đã định, quyết định giờ ngọ ba ngày sau vào xử ngũ mã phanh thây.