“A!”
“Người đâu! Cứu mạng!”
Ánh mắt Tần Thư trầm xuống, co cẳng vọt vào trong hẻm.
Đi chưa được mấy bước, người đàn ông cao gầy đội mũ chạy tới trước mặt, trên tay người đàn ông cầm một chiếc túi xách màu xanh lá cây.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong ngõ truyền đến thanh âm, một thím lảo đảo chạy ra, "Cướp túi!”
“Đồng chí nhỏ ! Giúp tôi ngăn lại chút, gã ta cướp túi của tôi!”
Ánh mắt người đàn ông rơi vào trên mặt Tần Thư, tay trái sờ vào trong ngực.
Cùng lúc đó, phía sau Tần Thư truyền đến thanh âm, "Cô gái nhỏ, nghe tôi một câu khuyên, không nên xen vào việc của người khác. xen vào việc của người khác, mất mạng nhỏ cũng không đáng.”
Tần Thư nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân cũng không quay đầu lại, mặt mỉm cười nhìn người đàn ông cao gầy trước mắt lấy dao nhỏ ra, "Nếu tôi cứ muốn quản thì sao?"
Sắc mặt người đàn ông cao gầy chợt trở nên tàn nhẫn, rút đao ra, nhằm phía Tần Thư, "Vậy chính là muốn chết!”
Tần Thư thu hồi ý cười trên mặt, dưới chân khẽ động, đối diện mà lên, một tay bắt lấy tay người đàn ông cao gầy vung tới, mạnh mẽ vật qua vai.
Người đàn ông cao gầy nặng nề ngã xuống đất, rêи ɾỉ một tiếng, "A!”
Tần Thư lại một cước đạp lên ngực người đàn ông.
Một tiếng kêu thảm thiết, "A!”
Tần Thư chuẩn bị phế đối phương, phía sau tiếng bước chân tới gần, một tiếng rống giận truyền đến, "Muốn chết!”
Tần Thư di chuyển chân sang bên cạnh, tránh người nọ vung dao.
Thím kia thấy hai đánh một, còn động dao, trong lòng có hơi sợ.
“Đồng chí nhỏ, cô chú ý an toàn!” Bà ta vừa lui về phía sau, vừa hô về phía Tần Thư, "Tôi đi giúp cô gọi người! Mau tới! Có người cướp tiền! Cướp tiền!”
Người đàn ông cao gầy bị Tần Thư ném xuống đất đứng lên từ trên mặt đất, nhìn thím kia, nghiến răng nghiến lợi, "Lại gọi cho ông đây, có tin lão tử gϊếŧ chết bàhay không!"
“Nói tiếp đi.”
Người đàn ông cao gầy chạy tới chỗ thím kia.
“A!!!” Thím sợ tới mức xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa hô, "Cứu mạng!”
“Có người cướp tiền! Gϊếŧ người!”
“Gϊếŧ người á á á!!!”
Tần Thư nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh, vung tay một quyền nện vào mặt người đàn ông thấp bé trước mắt.
“A!” Người đàn ông kêu thảm một tiếng, theo bản năng che mặt, lui về phía sau mắng, "Mày...”
Tần Thư nắm lấy cánh tay anh ta, trực tiếp ném anh ta xuống đất, "Bùm!”
Người đàn ông đau đến cong người lên, tiếng kêu thảm thiết còn chưa phát ra, Tần Thư kéo cánh tay gã ta, kéo mạnh một cái.
Răng rắc!
Răng rắc!
Thanh âm xương cốt sai vị trí liên tiếp vang lên.
Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế của người đàn ông thấp bé vang vọng khắp ngõ nhỏ, "A!!!”
Người đàn ông thấp bé hai tay vô lực hạ xuống, cả người đau đến lăn qua lăn lại trên mặt đất.
"Đồng chí, cẩn thận sau lưng!"
Tần Thư đã chú ý tới tiếng bước chân tiếp cận, nhắm chuẩn cơ hội, mạnh mẽ xoay người, một cước đá trúng ngực người đàn ông cao gầy.
Người đàn ông cao gầy trực tiếp bị đá bay ra ngoài, nặng nề nện xuống đất.
Tần Thư bước nhanh tiến lên.
Người đàn ông cao gầy sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nhìn Tần Thư, vừa lăn vừa bò lui về phía sau, "Không không không!”
“Hiểu lầm! Hiểu lầm! Đồng chí đều là hiểu lầm......”
"Tôi là lần đầu tiên, lần đầu tiên, cô thả tôi một mạng... thả tôi..."
Người đàn ông cao gầy chú ý tới con dao lúc trước rơi xuống đất, ánh mắt biến đổi, nhào về phía con dao.
Mắt thấy sắp lấy được đao, thân thể truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt, sau một tích tắc cả người lại bay ra ngoài, nện trên mặt đất.
A!
Người đàn ông cao gầy còn chưa kịp phản ứng, Tần Thư đã đến trước mặt gã ta, bắt lấy cánh tay gã ta, dùng sức ấn.