Tần Thư hỏi, nhanh chóng nhớ lại tình hình lúc đó.
Đúng vậy, lúc ấy vị trí thùng xe của cô không có ai.
Nguyên chủ không đi, sợ là lúc sơ tán đã không còn sống.
Chu Đan Thanh nói, "Đồng chí Tần cô không chú ý tới khi đó trong xe không có người ngồi sao?"
Tần Thư trả lời, "Tôi lúc ấy quá mức đau đầu nên đi ngủ, mở mắt ra đã ở trong tay người nọ, sau đó thấy được mấy người đội trưởng Lý..."
Chu Đan Thanh nhìn Tần Thư, gật gật đầu, "Như vậy à.”
Hai người lại nói chuyện phiếm một ít thứ khác, trò chuyện rồi cơm nước xong xuôi, dịch truyền trong bình chất lỏng cũng truyền xong.
Chu Đan Thanh gọi y tá tới lấy kim, dặn dò Tần Thư một ít lời, rồi đi.
Đi ra khỏi phòng bệnh cô ấy đột nhiên nghĩ đến mình và đồng chí Tần nói chuyện lâu như vậy lời nói, còn chưa nói tên.
Cô quay đầu nhìn lại, "Đúng rồi, tôi tên là Chu Đan Thanh. Đan Thanh của hủy mặc đan thanh kia.”
Tần Thư sửng sốt, cười nói, "Tần Thư. Tần, Tần triều, thư, thoải mái.”
“Được, tôi đi trước, sáng mai lại đến tìm cô.” Thanh âm Chu Đan Thanh dừng lại, lại trừng mắt nhìn Tần Thư, "Tần Thư.”
Tần Thư gật đầu, "Được.”
……
Sáng sớm hôm sau, Tần Thư bị y tá đẩy cửa vào đánh thức.
Y tá cũng bị cô dọa nhảy dựng lên sợ hết hồn, lập tức lên tiếng hỏi hôm nay cô có cảm giác thế nào, còn muốn tiếp tục truyền dịch hay không.
Tần Thư lắc đầu nói không cần, y tá cũng không nói gì, quay đầu rời đi.
Y tá đi rồi, Tần Thư đứng dậy đi rửa mặt lạnh, tùy tiện gãi gãi tóc, cũng bện bím tóc, đến bàn y tá chào hỏi y tá, đi đến căn tin.
Trên người cô có năm tấm phiếu lương thực thông dụng, hai mươi đồng.
Vốn định mua cháo, kết quả không có hộp cháo, chỉ có thể buông tha.
Hai hào thêm một tấm phiếu lương thực, mua hai chiếc bánh bao mang về phòng bệnh, rồi uống nước nóng trong bình ấm.
Thế là xong bữa sáng.
Cô ở trong phòng bệnh chờ Chu Đan Thanh, nhưng chờ trái chờ phải, đợi đến khi mặt trời mọc còn chưa thấy Chu Đan Thanh đến.
Tần Thư đoán Chu Đan Thanh hẳn là có việc trì hoãn, không biết khi nào mới trở về.
Cô phải đi tới quân khu.
Tần Thư cầm bát cùng bình nước ấm đi tới bàn y tá, trước tiên hỏi phí truyền dịch.
Kết quả giống ngày hôm qua Chu Đan Thanh nói, đội trưởng Lý đã trả tiền, vả lại trên sổ sách còn có dư tiền.
Tần Thư đưa chi phí cần bỏ ra cho y tá, nhờ y tá hỗ trợ chuyển giao cho đội trưởng Lý hoặc là Chu Đan Thanh.
Y tá không nhận, bảo Tần Thư ở chỗ này chờ đội trưởng Lý hoặc Chu Đan Thanh đến, tự mình giao vào trong tay hai người bọn họ, hoặc là trực tiếp đưa tiền đến cục công an.
Tần Thư còn chưa nói chuyện, y tá đã lấy bút và quyển sổ nhỏ mang theo bên người ra, viết địa chỉ, xé xuống, nhét tờ giấy vào trong tay cô.
Tờ giấy đến trên tay Tần Thư, bên cạnh có người nhà bệnh nhên gọi y tá, y tá lên tiếng, co cẳng chạy tới.
Tần Thư rũ mắt, nhìn thoáng qua địa chỉ trên tay, xoay người xuống lầu, đến cục công an.
Ngay giữa lúc cô y tá viết địa chỉ, cô chợt nghĩ đến một chuyện.
Hành lý của cô cô không lấy, còn ở trên xe lửa, cô phải đi hỏi.
Xem bọn đội trưởng Lý có chú ý tới hay không, hoặc là nói nhân viên tàu quét dọn thùng xe xem có phát hiện hành lý rồi thu hồi các loại không.
Ra khỏi bệnh viện.
Tần Thư một đường đi một đường hỏi đến cục công an chỗ đội trưởng Lý.
Khi đi qua một con hẻm.
Trong hẻm đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai.
A!
Tần Thư dừng bước, quay đầu nhìn vào trong hẻm.
Tiếng kêu lớn của người phụ nữ lại vang lên, "Anh làm gì vậy!”