Chương 4: Nếu Không Để Đối Tượng Cô Tới Đón Cô?

Trên mặt đội trưởng Lý hiện lên ý cười, "Đồng chí Tần, cảm giác thế nào? Còn khó chịu không? Sốt lui chưa?”

Tần Thư còn chưa trả lời.

Chu Đan Thanh mở miệng, "Chú Lý......”

Lời vừa ra khỏi miệng, Chu Đan Thanh ý thức được không đúng, vội vàng sửa lại, "Không đúng, đội trưởng Lý! Đồng chí Tần đã hạ sốt.”

Cô ấy lại chỉ bình truyền dịch, "Y tá nói, truyền xong bình nước này là có thể đi.”

“Được.” Đội trưởng Lý nhìn thoáng qua bình truyền dịch, ánh mắt lại rơi vào trên mặt Tần Thư, "Đồng chí Tần, không biết đối tượng của cô tên là gì? Có cần chúng tôi hỗ trợ thông báo cho anh ta một tiếng, bảo anh ta tới đón cô không?”

Tần Thư theo bản năng muốn từ chối.

Chu Đan Thanh lại mở miệng, "Đội trưởng Lý, ngài định thông báo còn không bằng trực tiếp an bài chiếc xe trực tiếp đưa đồng chí Tần qua, nếu như vậy đối tượng của đồng chí Tần cũng không cần đặc biệt đi một chuyến.”

Đội trưởng Lý: "......”

Chu Đan Thanh nói ra cái nhìn của mình, "Người trong bộ đội người ta nào có chúng ta thanh nhàn như vậy?"

“Hơn nữa lúc này đã hơn năm giờ, bình nước này của đồng chí Tần vừa mới treo lên, ít nhất cũng hơn một giờ, bệnh viện đến bộ đội đạp đạp xe một giờ, cả đi cả về hai giờ, trở về trời đã tối.”

“Sau đó đối tượng của đồng chí Tần lại đưa cô ấy về? Có xe thì được, không có xe đi đường ban đêm thì không được.”

Tần Thư: "......”

Đồng chí này thay cô nói nhiều như vậy, cô không cần nói nữa chứ?

Đội trưởng Lý: "......”

Ông ấy hít sâu một hơi, đè xuống nội tâm hỗn độn của mình, có hơi bất đắc dĩ nói, "Tiểu Chu, tôi hỏi Tần đồng chí.”

Chu Đan Thanh quay đầu nhìn Tần Thư, "Đồng chí Tần, cô cảm thấy tôi nói đúng không?

Nội tâm Tần Thư cũng không muốn thông báo dài dòng, tất nhiên sẽ không cô phụ lòng tốt của Chu Đan Thanh.

“Ừ, có chút đạo lý.” Cô gật đầu, ánh mắt nhìn đội trưởng Lý, "Đội trưởng Lý, tôi cũng không có chuyện gì lớn, không cần thông báo cho anh ta, chỉ sợ anh ta làm nhiệm vụ gì đó, sẽ ảnh hưởng quấy rầy anh ta. Còn nữa, người tôi vẫn có hơi không thoải mái, ở bệnh viện tốt hơn chút, tôi ở đây nghỉ ngơi một đêm, xem ngày mai có đỡ hơn không. Nếu ngày mai khá hơn, tôi sẽ đi bộ đội.”

“Được.” Đội trưởng Lý cũng không tiện nói thêm gì nữa, gật đầu, "Vậy đồng chí Tần nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ không quấy rầy cô nữa.”

Trước khi đi ra ngoài, đội trưởng Lý nhìn thoáng qua Chu Đan Thanh, "Tiểu Chu, cô theo tôi ra ngoài một chuyến."

Chu Đan Thanh đáp lại, đi theo đội trưởng Lý ra ngoài.

Cửa phòng bệnh vừa đóng.

Tần Thư thở dài một hơi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra đồng chí kia sẽ bị phê bình.

Trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh lại, Tần Thư uống nước, đặt bát sang một bên, nhắm mắt dưỡng thần.

Ngay khi cô buồn ngủ, giọng nói quen thuộc truyền đến, "Đồng chí Tần!”

Tần Thư phút chốc mở mắt, thấy là Chu Đan Thanh, sắc bén đáy mắt nhanh chóng che giấu, "Đồng chí Chu, cô......”

Chu Đan Thanh cười híp mắt, "Có phải cho rằng tôi đã đi rồi không?”

Cô ấy xách túi lưới trong tay lên, trong túi đựng hai hộp cơm nhôm, "Tôi không đi, tôi đi mua cơm cho cô, chắc cô đói bụng rồi. Đến đây, tôi mở ra cho cô.”

Chu Đan Thanh đặt túi lưới lên ngăn tủ bên cạnh, lấy hộp cơm phía trên ra, mở nắp, đưa tới trước mặt Tần Thư, "Cân nhắc đến đồng chí Tần bị bệnh, tôi lấy đồ ăn thanh đạm cho cô. Nhưng lại sợ miệng cô không có vị, tôi lại lấy cho cô chút dưa muối cay.”

Tần Thư giơ tay nhận lấy, cải trắng xào, củ cải sợi xào, còn có dưa muối củ cải khô, "Đồng chí Chu, cô có lòng rồi.”

Chu Đan Thanh cầm lấy một hộp cơm khác, ngồi xuống bên cạnh, mở ra ăn, "Không phải tôi có tâm, là chú tôi... Đội trưởng có tâm, đều là ngài ấy an bài, tôi làm theo, tiền phiếu cũng là ngài ấy trả. Nhưng đồng chí Tần yên tâm ăn, đây là việc chú ấy nên làm, những đồng chí trong cục chúng tôi nói, chuyện đồng chí Tần bị Tống Đại Tráng bắt cóc xem như thất trách. Toa xe của cô theo lý mà nói hẳn là không có ai, công an chúng tôi trước sau giáp công ở toa xe đó bắt Tống Đại Tráng, cũng không biết vì sao đồng chí lại ở toa xe đó.”

Động tác Tần Thư dừng lại, "Có sơ tán không?”