Chương 2: Trọng Sinh 2

Giọng nói mà cô nghe không hiểu, bây giờ lại nghe rất rõ ràng.

"Khi ông già đi, những món này phải làm sao?”

Người nói chuyện là một người phụ nữ, tầm ba mươi tuổi, dáng người cao ráo, có một đôi mắt rất dịu dàng, nhưng lúc này lại có chút phiền muộn.

Người đàn ông được gọi là già, đang độ tuổi trung niên, để đầu đinh, dáng người khá cao, cao tầm một mét tám, hình dáng rõ ràng, mũi cao, mắt thâm, không phải giống như người nước ngoài, mà đường nét này chỉ có người trung mới có.

Cả người nho nhã, khóe mắt dịu dàng, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến nhan sắc của ông.

Lúc còn trẻ, cũng là một người đẹp trai, được rất nhiều cô gái để ý.

Ông mở miệng thở dài: "Những món này chính là tư liệu quý giá mà vợ chồng mình vất vả lắm mới mang về được, để tôi đưa cho sở nghiên cứu thử.”

Người phụ nữ lắc đầu, nhìn tài liệu tiếng anh đặt ở trên bàn khách, cảm thấy vô lực.

"Nếu có thể ở lại, thì bọn họ đã ở lại rồi.”

Khuôn mặt của hai người làm cho Thời Thính Vũ cảm thấy kí©h thí©ɧ, bỗng nhiên trong đầu của cô xuất hiện rất nhiều hình ảnh.

Cô hơi choáng váng nên phải đỡ lấy tường, trong đầu càng xuất hiện nhiều hình ảnh hơn, cũng làm cho gương mặt của cô càng tái nhợt hơn.

Trong phòng hai người vẫn còn đang đau đầu vì đống tài liệu này, nhưng không ai dám đốt đống tài liệu này đi.



Bởi vì bọn họ thấy tiếc.

Rất lâu sau, Thời Thính Vũ dần dần phục hồi lại ký ức và tinh thần, sau đó trong mắt của cô hiện lên vẻ không dám tin.

Cô xuyên không, hơn nữa còn xuyên hồn, xuyên qua năm 1975, hơn nữa còn đúng dịp đang giao mùa.

Chủ nhân cơ thể này cũng tên là Thời Thính Vũ, mới hai mươi tuổi, cha mẹ là kỹ sư nghiên cứu vũ khí, cũng chính là hai người đang nói chuyện kia.

Người phụ nữ xinh đẹp kia nhìn giống ba mươi tuổi, nhưng thật ra đã bốn mươi tuổi rồi, năm tháng trôi qua những bà vẫn rất xinh đẹp như lúc trước.

Nhưng mà gia đình họ Thời này cũng trải qua rất nhiều chuyện.

Bố mẹ nguyên chủ là nhân tài kỹ thuật du học ở Mỹ, bốn năm trước được người Trung Quốc dẫn về làm việc cho tổ quốc.

Sau khi trở về, cuộc sống của cả nhà nguyên chủ trôi qua rất tốt.

Cha của nguyên chủ tên là Thời Khiêm, là người chủ chốt ở trong viện nghiên cứu, tiền lương 322 đồng một tháng.

Mẹ của nguyên chủ tên là Lưu Mỹ Hàm, là phó giáo sư, lĩnh tiền lương một tháng tầm 240 đồng.

Tổng cộng lương một tháng của hai vợ chồng là 562 tệ.