Chương 9: Chị hai, chị đừng sợ

Chương 9: Chị hai, chị đừng sợ

Đặc biệt là năm nay, Lưu Hồng Hà tốt nghiệp cấp hai, còn Lâm Hướng Nam tốt nghiệp cấp ba. Hồ Mỹ Lệ làm ầm lên kêu cho con kế về nông thôn, còn con gái ruột ở lại thành phố. Chị em Lưu Hồng Anh đã không ít lần lén lút chửi bà rồi.

Cái danh “mẹ kế độc ác” của Hồ Mỹ Lệ cũng có một phần công lao của chị em nhà họ Lưu này.

Cấp hai hiện giờ theo chế độ hai năm, nửa năm sau của Lâm Hướng Tây sẽ học năm hai trung học, nếu cậu không thể lên được cấp ba vậy năm sau gia đình vẫn sẽ tiếp tục gà bay chó sủa vì chuyện về nông thôn.

Có ả chị kế vì bị bệnh mà quay về thành phố như Lưu Hồng Anh này ở đây, Lâm Hướng Tây cũng không dám để chị ruột của mình về nông thôn, tuy rằng cậu còn nhỏ tuổi nhưng biết chịu trách nhiệm nhiều hơn Lâm Hồng Hà kia.

“Chị hai, chị đừng sợ, cứ nghe lời mẹ chúng ta đi. Em về nông thôn còn được, chứ chị nhất định phải ở lại thành phố. Một cô gái như chị về nông thôn một mình, em thật sự không yên tâm nổi.”

Lâm Hướng Nam ngẩng đầu lên nhìn đứa em trai chỉ mới mười lăm tuổi này với vẻ ngạc nhiên, rõ ràng gương mặt của cậu vẫn còn non choẹt nhưng nói chuyện và làm việc lại rất có trách nhiệm.

Trong nhà tổng cộng có sáu đứa con, ban ngày Hồ Mỹ Lệ đi làm, tan làm rồi còn phải làm việc nhà, bà chỉ lo cái ăn cái mặc cho các con chứ không có quá nhiều thời gian quan tâm đến tâm lý lành mạnh của tụi nhỏ.

Lâm Hướng Nam là đứa con thứ hai, lại còn là con gái, không thể chơi chung với anh trai và em trai, ở nhà cô cứ như một người tàng hình ấy. Nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt, Hồ Mỹ Lệ và Lâm Hướng Tây đều tính toán cho cô, khiến cô có hơi được thương mà sợ.

“Nhìn em làm gì, đi, về nhà thôi. Mẹ đã cất chổi lông gà đi rồi.”

Lâm Hướng Nam thò đầu vào nhìn, phát hiện ra Hồ Mỹ Lệ đã vào bếp nấu cơm, cô lập tức thấy yên tâm hơn không ít, cuối cùng mới đi theo em trai vào nhà.

Chân trái của cô vừa mới bước vào thì “chát” một tiếng, cái gậy của Hồ Mỹ Lệ quất thẳng vào mông cô.

“Mẹ!” Một tiếng này của Lâm Hướng Nam cứ phải gọi là chân thực vô cùng, đau xé gan xé ruột.

Hồ Mỹ Lệ ném cái gậy đi: “Ba ngày không đánh là muốn phá nhà đúng không? Mày còn dám làm loạn, để xem tao có đánh chết mày không.”

Rõ ràng bà cố tình muốn cho Lâm Hướng Nam một bài học.

Bình thường đứa con gái này của bà thường hay im ỉm không lên tiếng, bà thật sự chỉ sợ cô nghĩ quẩn, một mình lén lút chủ động đi báo danh, đến lúc đó có dạy dỗ nữa cũng đã quá muộn.

Khỏi phải nói, Lâm Hướng Nam thật sự có dự định một mình đi báo danh về nông thôn thật. Tuy rằng cô không thể lấy được sổ hộ khẩu nhưng sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ có bằng tốt nghiệp, muốn một mình đi báo danh hoàn toàn không thành vấn đề, cho nên cô cũng không có dự định khuất phục dưới uy quyền của Hồ Mỹ Lệ, vẻ mặt vẫn cực kỳ quật cường.

Hồ Mỹ Lệ vừa nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt đó của cô là tức: “Dù sao mày cũng không lên đại học được, mấy hôm nay đừng tới trường nữa, để em mày tiếp tục xin nghỉ ốm cho mày, mùng một tháng năm liền với cuối tuần, cứ xin nghỉ mười ngày trước đi.”

Lâm Hướng Nam lùi lại một bước với vẻ đề phòng: “Xin nghỉ làm gì ạ?”

“Còn không phải đang ngày mùa hay sao? Mày thích trồng trọt vậy tao sẽ sắp xếp cho mày làm luôn, ngày mai tao sẽ đưa mày về nhà ông hai của mày dưới quê làm việc!”