Chương 2: Câu Nhầm Hồn

Lâm Hướng Đông còn đỡ vì là con trai, tuy rằng cuộc sống vất vả nhưng vẫn có thể gắng gượng qua được, nhưng Lưu Hồng Anh thì lại phải chịu tội rất lớn, năm ngoái vì què chân mà được về thành phố. Thật ra thì mới đầu, vết thương ở chân của Lưu Hồng Anh cũng không nghiêm trọng đâu, nhưng để được về lại thành phố mà cô ta cố tình hại mình bị què.

Một thanh niên trí thức đồng hành với cô ta cũng vì được về thành phố mà chấp nhận gả cho một người góa vợ lớn hơn mình mười tuổi, đã có con. Còn cô ta chẳng qua chỉ là bị mẹ kế đẩy ra ngoài, chứ không cần phải chịu đói chịu rét, cũng không cần bị bắt nạt, so ra thì cô ta đã rất hạnh phúc rồi.

Bây giờ là năm 74, con cái trong nhà đã về nông thôn được sáu năm rồi, ở nông thôn có tình hình thế nào thì phụ huynh ở thành phố cũng đã biết đôi chút.

Để giữ được Lâm Hướng Nam ở lại thành phố mà suốt khoảng thời gian này, Hồ Mỹ Lệ vẫn luôn nghĩ cách, vừa nghe ngóng chuyện công việc, vừa xem đối tượng phù hợp với cô. Nếu không tìm được công việc vậy lấy chồng cũng được, chỉ cần có thể ở lại thành phố thì sao cũng được hết.

Hồ Mỹ Lệ đang lên kế hoạch thay cho Lâm Hướng Nam, còn Lâm Hướng Nam thì lại mở mắt nằm trên giường, nghĩ đến chuyện về quê.

Cô ra đời trong thế kỷ hai mươi mốt, công việc ngày thường chính là nằm không thu tiền thuê nhà, lúc trước khi cha mẹ cô qua đời đã thuận miệng để lại cho cô vài căn nhà.

Trước đây có ông bà nội giục nên Lâm Hướng Nam còn biết tiến lên, nhưng sau này học đại học, cha mẹ và ông bà cụ trong nhà lần lượt qua đời, không còn ai đốc thúc nữa nên cô bắt đầu làm biếng. Người nhà để lại tài sản khổng lồ tận mấy trăm triệu cho cô khiến cô hoàn toàn không có hứng thú với công việc, mà chỉ muốn ăn chơi hưởng lạc.

Hôm qua cô đang đi dạo phố thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một anh đẹp trai mặc trường sam màu đen, khí chất ngời ngời.

“Lâm Hướng Nam, thời gian của cô đã đến, đi theo tôi một chuyến đi.”

Anh đẹp trai mặc đồ đen đẹp không góc chết, Lâm Hướng Nam nhìn chằm chằm anh ta một lúc rất lâu, đi được vài bước mới bàng hoàng tình lại: “Anh tính dẫn tôi đi đâu thế?”

“Địa phủ, đầu thai.”



Nghe được câu trả lời này, Lâm Hướng Nam lập tức phanh gấp lại: “Xin phép được từ chối nhé, tôi vẫn chưa sống đủ đâu.”

Từ chối vô hiệu, cô lập tức bị một sợi xích mỏng quấn lấy ngay tại trận, cưỡng chế dẫn đi.

Lâm Hướng Nam nhanh chóng giải thích: “Anh bắt nhầm người rồi, tháng trước tôi mới đi kiểm tra sức khỏe xong, sức khỏe của tôi không có vấn đề gì cả, ngày chết của tôi chắc chắn vẫn chưa tới.”

Anh đẹp trai mặc đồ đen cười lạnh một tiếng: “Tất cả những người vẫn chưa sống đủ đều nói như vậy.”

“Cơ thể đó của tôi mà còn có thể chết bất đắc kỳ tử được vậy trên đời này còn có thiên lý nữa không? Anh chắc chắn bắt nhầm người rồi, tôi không phục, tôi muốn khiếu nại anh.”

Lâm Hướng Nam bị kéo thẳng đến đại sảnh làm việc, lúc kiểm tra thông tin thân phận thì vấn đề cũng xuất hiện rồi đây.

Người nên chết lại là một “Lâm Hướng Nam” khác chứ không phải cô, điều trùng hợp ở đây là hai người họ trùng tên, hơn nữa còn đồng thời xuất hiện trên cùng một đoạn đường khiến cho nhân viên câu hồn bất cẩn câu nhầm hồn.

“Tôi đã nói là anh nhầm rồi mà.” Lâm Hướng Nam tức giận đảo trắng mắt.

Nghe được tin tức này, nụ cười lạnh lùng trên gương mặt anh đẹp trai mặc đồ đen lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười mỉm tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng.

“Xin lỗi, cô Lâm, vì sơ suất công việc của tôi mà đã mang tới nhiều bất tiện cho cuộc sống của cô. Phía bên chúng tôi đã chuẩn bị mấy phương án bồi thường cho cô rồi, cô xem đi.”

Nói rồi, anh đẹp trai mặc đồ đen đưa ra mấy bản hợp đồng.