Chương 9: Da Mặt Anh Thật Dày

Lục Tây Từ đánh Hứa Chính Quốc xong lại lái xe về đại viện gia quyến.

Lúc anh trở về, xa xa chỉ còn một rặng mây đỏ, đã hơn sáu giờ.

Dư Bối Bối đang nấu cơm tối.

Buổi trưa ăn chưa no, lại ngủ thêm một giấc dài, cô đã đói tới không thể chịu nổi.

Cho nên tối nay Dư Bối Bối định ăn ngon một bữa.

Cô lấy thịt heo từ trong không gian ra bằm nát làm thịt viên, lại lấy dưa leo ra cắt miếng, chuẩn bị nấu một tô canh thịt heo.

Thịt heo được cô ướp bằng hương liệu không gian sản xuất ra, chỉ có thơm mềm, không có tanh ngán, lại bỏ thêm dưa chuột băm khiến tô canh trở nên mát mẻ tươi ngon.

Nước nấu canh cũng là nước linh tuyền lấy từ trong không gian.

Tô canh thơm ngào ngạt.

Cô còn xào một đĩa rau xào nấm, đều là đồ ăn thích hợp ăn mùa nóng.

Đĩa rau xào nấm đã xong xuôi, chỉ cần bỏ dưa chuột vào nồi, đun sôi nữa là có thể ăn cơm.

Dư Bối Bối mới vừa bỏ dưa leo cắt miếng vào trong nồi đã nghe thấy tiếng gõ cổng.

Dư Bối Bối nhíu mày, giờ này ai lại tới?



Hẳn không phải là anh trai của nguyên chủ đâu.

Cha mẹ ruột của nguyên chủ đều đang ở thủ đô, cho dù lúc trưa Lục Tây Từ có gọi điện thoại, bọn họ có xuất phát ngay thì nhanh nhất… cũng phải hai ngày sau mới tới đi?

Bỏ dưa leo vào nồi, chờ khi canh sôi rồi Dư Bối Bối mới tắt lửa.

Lục Tây Từ đứng trước cổng vỗ cổng, một lúc lâu cũng không thấy có ai tới mở cửa. Vào lúc anh lại giơ tay lên chuẩn bị gõ lần thứ hai, đã nhìn thấy Dư Bối Bối thò đầu ra từ trong bếp.

Chớp mắt khi Dư Bối Bối nhìn thấy anh, cô vô thức muốn rụt đầu về.

Sau đó, cũng không biết cô nghĩ tới cái gì mà lại dừng động tác lại, ngoan ngoãn bước ra từ trong phòng bếp, tới mở cửa giúp anh.

Mi tâm Lục Tây Từ nhíu chặt lại, mới vừa vào sân anh đã nói: “Lần sau cô dừng khóa cổng.”

Nếu không phải cô khóa cửa, anh chỉ cần đẩy cửa đã có thể đi vào, hoặc có thể mở then cài cửa ra rồi đi vào.

Dư Bối Bối đi theo phía sau anh, nghe vậy lại nói ngay: “Em ở nhà một mình, khóa cửa mới an toàn.”

Một câu nói chỉnh tới Lục Tây Từ không biết nên nói gì mới phải.

“Vậy… làm thêm một chiếc chìa khóa cửa, hai chúng ta mỗi người một chiếc.”

Có chìa khóa rồi, anh chỉ cần vươn tay vào là có thể tự mở cửa vào sân.



Anh đã nhìn ra Dư Bối Bối không muốn mở cửa cho anh, hình như… cũng không muốn anh tới.

Nghĩ đến đây, Lục Tây Từ lại nhíu mày càng chặt hơn.

Anh mới vừa đi tới cửa phòng bếp đã ngửi được mùi thơm bay ra từ trong bếp, mùi hương kia không ngừng quanh quẩn bên chóp mũi anh.

Lúc này đứng ở cổng, anh đã mơ hồ ngửi được mùi cơm chín, hiện tại lại ngửi được càng rõ ràng hơn.

Thật là thơm.

Vốn đang đói bụng, giờ lại càng đói bụng hơn.

Quả nhiên, đánh người là một chuyện rất tốn thể lực, lại thêm buổi trưa anh còn chưa được ăn no.

“Cô nấu món gì vậy?” Lục Tây Từ nhìn vào trong bếp, hỏi.

Dư Bối Bối: “…”

Buổi trưa cô chưa được ăn no, tối có nấu nhiều cơm hơn một chút, nhưng…

Cô nhìn người đàn ông trước mắt, thầm nghĩ, chỉ nhiều hơn một chút như vậy có đủ phần anh ăn không?

Dư Bối Bối im lặng không nói, Lục Tây Từ tự động: “Tôi đi rửa tay một cái rồi tới bưng cơm.”

Dư Bối Bối: Mặt anh thật là dày!