Chương 47: Thần Thánh Phương Nào

“Mẹ biết, năm đó mẹ là công nhân trong xưởng may nhưng sau này bà ngoại của con không còn nữa, không ai hỗ trợ mẹ trông con cái nên phải bán vị trí đó cho người khác, về nhà chăm sóc con cái.” Mẹ Tần nói.

“Ồ? Còn có chuyện này ạ?”

“Đúng vậy. Sau khi nghỉ làm, mẹ không tự mình kiếm tiền nữa, chỉ có thể chìa tay xin tiền của cha con.” Mẹ Tần cười.

Tất nhiên Thẩm Y Y cũng rất cảm khái. Đây chính là điểm vĩ đại của phụ nữ, họ luôn luôn vì gia đình mình mà hy sinh nhiều việc.

“Chẳng qua mẹ cố gắng vì gia đình của mình cũng xứng đáng. Mẹ nuôi dạy bốn người con, từng người đều hơn người, có ai ở xung quanh đây mà không dựng ngón tay cái lên khen mẹ?” Thẩm Y Y nói.

Mẹ Tần được dỗ dành thì vô cùng vui vẻ: “Con chỉ biết dỗ cho mẹ vui.”

Nhưng trong lòng bà cũng rất đồng ý với cách nói của con dâu. Mỗi tháng cha Tần đều giao tiền lương cho bà, còn có các con của bà, đúng là ai cũng ưu tú cả.

“Con đâu có dỗ mẹ, con nói đều thật lòng cả, mẹ thật sự rất vĩ đại, cũng cực kỳ tốt. Con không biết kiếp trước mình đã tích được bao nhiêu may mắn, kiếp này mới được làm con dâu mẹ.” Thẩm Y Y nói rất chân thành.

Mẹ Tần giận dỗi liếc cô: “Tháng sau lão tam về rồi, con mau chóng sinh cho mẹ một đứa cháu trai, như thế thì mẹ mới thấy cái gì cũng đáng!”

Thẩm Y Y: “…” Khụ khụ! Được thôi! Cô có thể hiểu.

“Nhưng sao mẹ có thể chắc chắn con sẽ sinh con trai ạ? Nếu là con gái thì sao?” Thẩm Y Y hỏi.

Mẹ Tần hiền từ nhìn con dâu: “Cháu gái cũng tốt. Chỉ là Hùng Hạt Tử đã nói mẹ hãy yên tâm, ông ấy nói bát tự của con tốt vô cùng, chỉ cần con nghĩ thông suốt thì tiền đồ sẽ xán lạn, chắc chắn sẽ có hai đứa con trai.”



Thẩm Y Y quýnh quáng: “Bây giờ chỉ được mang thai một lần thôi ạ.”

“Một thai cũng có thể mang hai đứa.” Mẹ Tần nháy mắt với cô.

Thẩm Y Y thua trận triệt để.

Rốt cuộc Hùng Hạt Tử kia là thần thánh phương nào?

Đừng lừa gạt mấy bà cụ như thế chứ!

Có mẹ Tần phụ giúp một tay với Thẩm Y Y, hôm nay cô bán được ba mươi cân trứng, bán nhiều hơn hôm qua.

Mẹ Tần cũng không tránh khỏi bất ngờ, tối đi ngủ bà đã nói chuyện này với cha Tần.

“Lúc đầu thấy Y Y bán được hai mươi lăm cân trứng trong một ngày, tôi đã thất rất ghê gớm rồi, hôm nay tôi hỗ trợ nấu nhiều hơn, kết quả Y Y bán không còn một quả nào. Đại Chí bán trứng gà cũng giảm thêm một xu/cân, nói cách khác bây giờ Y Y bán một cân trứng luộc trà sẽ lời năm hào, hôm nay con bé bán được ba mươi cân, tiền lời sẽ là mười lăm đồng. Số tiền này đã là số lương hàng tháng của một số người, nếu mỗi ngày con bé đều bán được như vậy thì một tháng có thể kiếm được mấy trăm đồng tiền!”

Thật sự không ngờ buôn bán lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Cha Tần nghe mẹ Tần nói cũng bất ngờ nhưng ông lại nói: “Đoán chừng là sau này mỗi ngày cũng không thể bán được nhiều như thế này nữa, cho dù đồ ăn có ngon hơn thì cũng phải có lúc người ta ngán ăn.”

“Đúng là như vậy nhưng nhân khẩu trong huyện của chúng ta đông, hôm nay người này không mua người kia mua, ngày mai người kia không mua người nọ lại mua.” Mẹ Tần nói.

“Vậy cũng đúng.” Cha Tần gật đầu.