Lâm Đại Chí cũng lập tức gọi điện thoại về cho mẹ mình, bảo bà ấy chọn cho mình một trăm cân trứng gà.
“Vẫn là vị khách hàng lớn Tiểu Hâm đã giới thiệu cho sao?” Mẹ Lâm vui mừng hỏi.
“Vâng, chính là cô ấy. Chồng của cô ấy còn là người cùng khu bộ đội với con, tháng sau sẽ trở về, đến lúc đó con sẽ mời cậu ấy uống một ly.” Lâm Đại Chí cười nói.
Mẹ Lâm cũng gật đầu: “Được được được. Đúng rồi, ngày mai con vào thành mua một ít kẹo và bách bích quy, ngày kia theo mẹ đi xem mắt.”
“Con không rảnh.” Lúc đầu vẫn còn tốt, vừa nghe nói đến xem mắt, Lâm Đại Chí đã lập tức từ chối.
Mẹ Lâm lập tức nói: “Vợ trước của con chẳng phải thứ tốt lành gì nhưng đâu phải phụ nữ nào cũng đều như thế, hay là vì con vẫn còn nhớ thương cô ta? Mẹ nói cho con biết, nếu con không quên được người phụ nữ kia, mẹ lập tức cắt đứt chân con.”
Lâm Đại Chí nhíu mày: “Mẹ nói cái gì vậy, con cũng đã ly hôn với cô ta rồi, còn có gì mà nhớ thương?”
“Vậy sao con không cưới tiếp? Tuổi tác của con cũng đã lớn, chẳng lẽ muốn cả đời đều một mình như vậy sao? Mẹ cũng không muốn tuổi tác đã cao còn phải suốt ngày giặt giũ quần áo, nấu cơm cho con, lại còn bận rộn trại gà, quả thật mệt sắp chết rồi đây này!”
Mẹ Lâm thật sự rầu rĩ sắp chết rồi.
Bởi vì hai đứa con trai khác đều đã thành gia lập nghiệp rồi, con cái cũng chạy đầy đất, chỉ còn mỗi đứa con trai này.
Lâm Đại Chí: “Bây giờ con không có lòng dạ này, chờ con xử lý xong xuôi trại gà rồi nói tiếp. Mẹ, nếu mẹ thấy mệt thì mình thuê người đến hỗ trợ đi ạ!”
Anh ấy đã muốn thuê người đến hỗ trợ từ trước đó.
Nhưng vì mẹ Lâm tiếc tiền: “Mẹ thấy con đang muốn chọc mẹ tức chết!”
Lâm Đại Chí: “…”
“Mẹ mặc kệ, dù sao ngày kia con cũng phải đi xem mắt, nếu không mẹ cũng không làm nữa.”
Vất vả lắm bà mối mới tìm được một mối hôn sự tốt, làm sao có thể bỏ qua.
Lâm Đại Chí đau đầu, không còn cách nào cũng chỉ có thể đồng ý: “Được được, ngày kia con cũng đi xem thử.”
“Không cho phép qua loa, nhất định phải gặp con gái người ta cho đàng hoàng. Mẹ đã nghe ngóng rồi, rất tốt.”
“Con biết rồi.”
Tạm không nói đến chuyện xem mắt nữa, Lâm Đại Chí để ý chuyện làm ăn với Thẩm Y Y bên này.
Hôm qua mới giao năm mươi cân, hôm nay lại muốn giao thêm một trăm cân, lượng cầu cao hơn trong tưởng tượng của anh ấy.
Người mở trại gà cũng không chỉ mỗi anh ấy nên khách hàng lớn thế này cần phải một mực ổn định.
Cho nên đến ngày hôm sau giao trứng, một trăm cân trứng nhưng Lâm Đại Chí giao thừa một cân, ngoài ra còn đưa ra một ý hợp tác khác.
“Nếu một tháng cô có thể đặt năm trăm cân trứng gà trở lên, tôi có thể giảm thêm một xu nữa, một cân trứng gà sẽ còn giá một đồng mốt.”
Mẹ Tần vừa nghe Lâm Đại Chí nói như vậy thì bà vô cùng vui mừng.
Đây chẳng phải người từng đi bộ đội chung khu với con trai bà sao? Nhìn xem! Người ta rất biết làm ăn!
Thẩm Y Y cười nói: “Không thành vấn đề. Một tháng năm trăm cân, đoán chừng chỉ là mức cơ bản thôi, sau này nhất định còn hơn một ngàn cân.”