Mặt mày Thẩm Đại Cương đã trắng bệch, anh ta vội vàng nói với Thẩm Y Y: “Trả tiền, chắc chắn tao vẫn còn tiền, mày nhanh đi về đi, coi như tao van xin mày!”
“Tôi không đi. Thật sự muốn tôi đi, trừ phi anh đưa tiền ngay tại đây cho tôi, nếu không tôi sẽ ở lại trong xưởng này mà không đi đâu cả.” Thẩm Y Y nói.
Thẩm Đại Cương gấp gáp: “Mày bảo tao đi đâu kiếm ra nhiều tiền như thế trong lúc này?”
“Tôi mặc kệ, cho dù anh phải vay tiền cũng phải trả cho tôi không thiếu một xu, nếu không mỗi ngày tôi đều đến đây gây chuyện, mà không chỉ mỗi nơi này đâu, Thẩm Nhị Cương bên kia cũng đừng mong được yên tĩnh.” Thẩm Y Y lạnh lùng cười.
Thẩm Đại Cương: Vậy mày cứ đến tìm Thẩm Nhị Cương bên kia mà gây rối, đến đây tìm tao làm gì?
“Bây giờ tao lập tức quay về chuẩn bị tiền, mày mau chóng về đi!” Thẩm Đại Cương thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể nói như vậy.
Lúc này Thẩm Y Y mới mở miệng, lạnh lùng nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng, nếu không trả tiền cho tôi trong vòng hôm nay, anh cứ đợi mà xem.”
Nói xong, cô nhận lại quyển sổ ghi chép từ tay chị gái hóng hớt kia, cất dao vào giỏ rau đã đặt trong một góc trước đó, xách giỏ lên đi ra.
Thấy thời gian còn sớm nên cô ngồi xe đến trường đại học trong thành.
Thẩm Đại Cương không biết nhưng anh ta cũng không dám chậm trễ, vội vàng đạp xe về nhà mình.
Lúc này mẹ Thẩm đang mắng con dâu Chu Mỹ Vân lười biếng, cả con dâu thứ hai cũng lười không kém.
Hai người họ ngủ đến bây giờ còn chưa chịu dậy, thế này là muốn làm tổ tông của bà ta sao?
Kết quả lại nhìn thấy con trai cả trong dáng vẻ vô cùng lo lắng trở về: “Làm sao lại trở về? Không phải đi làm sao?”
“Mẹ, mau gom hết tiền trong nhà trả lại cho Thẩm Y Y đi! Nó chạy đến xưởng của con nổi điên kia kìa!”
Mẹ Thẩm nghe thấy cũng ngây ra: “Cái gì? Con nhỏ đê tiện kia thật sự gây náo loạn ở xưởng con làm việc sao?”
“Còn không phải sao? Nó cầm dao đến xưởng con đang làm việc muốn tự tử, đã truyền đến tai xưởng trưởng của con rồi, ông ấy bảo con phải về xử lý cho tốt chuyện này.” Thẩm Đại Cương nói.
Chu Mỹ Vân trốn trong phòng lười biếng đã không nhịn được nữa, vội vàng chạy ra nói: “Vậy vị trí chủ nhiệm anh đang tranh sẽ bị xử lý thế nào? Bị cô ta gây náo loạn như thế, anh còn hy vọng được thăng chức chủ nhiệm không?”
Vợ của Nhị Cương cũng không nhịn được, vội chạy ra hỏi: “Vậy cô ta có chạy đến xưởng của Nhị Cương làm loạn không?”
Cô ta không có ở trong nhà khi xảy ra chuyện ầm ĩ hồi ba ngày trước nhưng cũng có nghe nói.
“Lẽ nào lão nhị thoát được? Nó tìm đến làm loạn hết.” Thẩm Đại Cương nói: “Nếu làm lớn chuyện này, đến lúc đó đoán không chừng chúng ta sẽ không giữ nổi công việc. Mấy người đừng ở đây ngẩn ngơ nữa, mau gom tiền về đây.”