Chương 14: Tỏ Ra Đáng Thương

“Ôi, em gái ơi, em tuyệt đối đừng quá kích động như vậy! Xưởng trưởng của chúng tôi sắp đến rồi, xưởng trưởng sẽ làm chủ cho em.” Chị gái cầm quyển sổ lên tiếng an ủi cô đầu tiên, sau đó giống như không kịp chờ đợi nữa đã bắt đầu lật sổ ra xem.

“Ôi trời đất ơi! Lại có thể móc rỗng vốn liếng của em gái mình thế này!” Chị gái hóng hớt vừa nhìn thoáng qua đã lập tức nói.

Có người đứng gần đó cũng chụm đầu vào xem, nói: “Trước kia tôi đã từng đến nhà Thẩm Đại Cương, nhìn thấy rất sang trọng, tủ lạnh, máy giặt đều có cả, không ngờ tiền từ đây mà ra.”

“Tôi cũng đã từng đến đó rồi, nhìn thấy mà hâm mộ không thôi, còn không ngừng cảm thán không biết bao giờ mình mới được như thế, kết quả không ngờ là kẻ hút máu tủy em gái ruột mình thế này.”

“Nhân phẩm như thế còn muốn tranh vị trí chủ nhiệm!”

“...”

Sắc mặt Thẩm Đại Cương lúc trắng lúc xanh, anh ta quát to với Thẩm Y Y: “Mày đang lộn xộn cái gì vậy hả? Lúc đó trong nhà rất khó khăn, cũng vô cùng cảm kích đứa con gái như mày đã cho nhà mẹ đẻ vay tiền trong lúc gian nan như thế nhưng lần trước mày nói mình cần dùng tiền, trong nhà đã quyên góp lại cho mày rồi, hôm nay còn muốn mang đến cho mày, thế mà mày…”

“Thẩm Đại Cương, anh đừng giả vờ với tôi! Vết thương trên đầu tôi làm sao lại có? Chính là anh và vợ mình đã đánh tôi!”

Thẩm Y Y chỉ vào băng gạc trên đầu mình nói. Trước khi đến đây cô đã cố ý đến bệnh viện một chuyến, để bệnh viện băng bó lại một lần nữa, nhìn thấy rất nghiêm trọng.



“Tôi cũng đã cho các người thời gian, để các người kiếm tiền trả tôi, kết quả thế nào? Các người coi tôi là gì? Hôm nay tôi cũng muốn đến tìm lãnh đạo của anh, tôi muốn xem thử lãnh đạo ở đây có làm chủ cho tôi hay không, tôi muốn nhìn xem một nhà máy nhìn tốt thế này có giữ lại loại người vô lại như anh không.” Thẩm Y Y chỉ vào anh ta mắng.

Thẩm Đại Cương thật sự vội sắp chết rồi.

“Tao lừa gạt mày bao giờ? Đã nói hôm nay trong nhà sẽ đưa tiền qua cho mày…”

“Tôi không tin! Tôi đã bị các người lừa gạt bao nhiêu năm nay, tôi không tin bất kỳ điều gì các người nói ra nữa. Bây giờ tôi chỉ tin vào lòng nhiệt tình của quần chúng nhân dân, tôi tin các cán bộ trong xưởng tuyệt đối sẽ không dung túng loại người vô lại như anh.” Thẩm Y Y tức giận nói.

“Không sai! Xưởng chúng tôi cũng sẽ không bao giờ dung túng loại vô lại như thế!” Trùng hợp là chồng của chị gái hóng hớt này chính là người sẽ tranh chức chủ nhiệm với Thẩm Đại Cương, vì vậy vừa nghe nói đến đây, chị ta đã lập tức nói.

Những người khác cũng nhao nhao bày tỏ thái độ.

Quan trọng hơn là chuyện này đã truyền đến tai xưởng trưởng, xưởng trưởng cho người truyền lời đến.

“Thẩm Đại Cương, xưởng trưởng nói hôm nay cậu không cần đi làm, trở về nhà xử lý việc nhà cho tốt rồi nói”.