Chương 8: Thật sự không ghét bỏ tôi ư

Chẳng qua chỉ trong nháy mắt cô phát hiện, trên làn da màu lúa mạch của người đàn ông nhiễm một tầng đỏ ửng, đặc biệt là lỗ tai, chẳng qua làn da của anh thiên về đen, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra được.

Người này có vẻ lập tức không còn đáng sợ nữa, thậm chí còn có chút thú vị.

Tô Đường dán sát vào: “Thật sự không ghét bỏ tôi ư?”

Mùi hương thơm mát xông vào mũi, Giang Hoành lùi về sau theo bản năng, ngã ngồi lên ghế phía sau.

Anh cũng có chút đột nhiên không kịp đề phòng, nhưng mặt ngoài vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, ho nhẹ một tiếng:

“Không phải, mặc thành như vậy không tốt, đi thay đi.”

Không phải ghét bỏ cô, là vì dân phong lúc này còn đơn thuần, mọi người mặc quần áo trang điểm đều rất chính phái, đặc biệt là ở khu đại viện này.

Tô Đường cũng từng trải qua thời đại này, biết được đại khái mấy năm sau mọi người ăn mặc quần áo mới có thể lớn mật hơn chút.

Tới năm 90, thậm chí còn lớn mật hơn quần áo mọi người mặc trước khi cô trọng sinh.

“Tôi không có quần áo, nếu anh không chê tôi, tôi chỉ có thể mượn áo của anh mặc tạm trước.”

Giang Hoành nhíu mày còn muốn nói gì đó.

Tô Đường cười nói: “Nhưng mà anh yên tâm, tôi sẽ không mặc ra bên ngoài, chỉ mặc như vậy ở nhà thôi.”

Đối diện với đôi mắt tràn ngập ý cười của cô, Giang Hoành đột nhiên không nói nên lời.

Ở nhà ư?

Giang Hoành im lặng.

Trong lòng có đủ loại ý tưởng, người này mặt ngoài thoạt nhìn nghiêm túc, nhưng tầm mắt Tô Đường nhìn vành tai ửng đỏ của anh, thì cảm thấy rất thú vị.

Người này căn bản không phải người tội ác tày trời, thô lỗ giống như Tô Bình nói, nếu sau này cô ở chung với người này, cứ như vậy cũng không tệ.

Nếu ở chung không vui vẻ, ly hôn cũng được, nhưng kiếp nạn mất mạng của anh, có thể tránh được thì cố tránh đi.

Khi Tô Đường tới một ngày chưa ăn cơm, lúc này tắm rửa xong trên người thoải mái hơn, bụng bắt đầu sôi lên, cô xoay người đi đến phòng bếp.

Hai chân dài trắng nõn lắc lư ở trước mắt.

Giang Hoành luôn cảm thấy không khí trong căn phòng này có chút oi bức, kéo cổ áo ngắn tay, anh vẫn cảm thấy hơi nóng.

Mới vừa đứng dậy định trở về trong đội, còn chưa nói câu nào, có ló đầu ra khỏi phòng bếp:

“Anh Hành, trong nhà không có đồ ăn à?”

Trong phòng bếp sạch sẽ, ngay cả con chuột tới đây đều sẽ mắng một tiếng quá nghèo.

Sống lưng của Giang Hoành cứng đờ, cũng không phải chưa từng có người gọi anh như vậy, nhưng mà khi cô gọi ra lại có chút khác biệt.

Đáy lòng như có thứ gì đó đang gãi ngứa, anh đứng dậy đến phòng bếp nhìn một lát, nhìn phòng bếp rỗng tuếch anh khẽ nhíu mày.

“Cô ở nhà đợi một lát.”

Khi Tô Đường tới đã là chạng vạng, hiện giờ sắc trời bên ngoài đã nhá nhem, trong căn nhà này tuy sạch sẽ, nhưng có nhiều chỗ vẫn phủ xuống một tầng bụi.

Cô nhàn rỗi không có việc gì làm, sau khi giặt sạch quần áo của mình xong thì đi lau dọn đồ đạc trong phòng.

Khi Giang Hoành trở về, Tô Đường đang kiễng chân phơi quần áo ở ban công.

Hai chân vốn thon dài thẳng tắp theo động tác của cô lại càng thon dài, áo của anh rộng rãi, theo động tác lắc lư, yết hầu của Giang Hoành lăn lộn, dời mắt đi bước qua chỗ cô.

Trong tay Tô Đường đột nhiên trở nên trống rỗng.

Chỉ trong nháy mắt, quần áo của cô được người ta treo lên giá áo bằng gỗ phơi khô.