Chương 4: Lấy tiền
Cha Tô đọc thư trước, trên mặt càng nhiều nếp nhăn, nhìn thấy đơn gửi tiền ở phía sau nếp nhăn trên mặt mới giãn ra.
“Giang Hoành ở bộ đội có nhiệm vụ, gần tới ngày kết hôn, Đường Nhi, tự con đến bộ đội tìm cậu ta đi.”
Tô Đường nghe thấy thế đều không bất ngờ, đời trước cũng có chuyện này, chẳng qua lúc ấy cha Tô và mẹ Tô ở nhà mắng to Giang gia khinh người quá đáng, không coi trọng Tô Bình.
Ngoại trừ 50 tệ Giang Hoành chuyển theo thư tới sau này còn gây sự muốn Giang gia cho thêm 100 tệ, lúc này Tô Bình mới mang theo 150 tệ cảm thấy mỹ mãn đến bộ đội.
Tô Đường không chuẩn bị gây sự, càng không muốn cha Tô mẹ Tô đòi người ta 100 tệ, nên bình tĩnh đáp:
“Vâng.”
Thấy cô nhu thuận đồng ý, lúc này cha Tô mới hài lòng, mới vừa rút tẩu thuốc ra, đắc ý bắt chéo hai chân, một ngụm thuốc còn chưa hút xong.
“Cha mẹ, tự con đến tỉnh thành cần phí đi đường, trong nhà phải cho con phí đi đường.”
Rõ ràng là cha Tô không nhớ tới vụ này, bị khói làm sặc, liên tục ho khan mấy tiếng, đôi mắt đều đỏ lên.
Mẹ Tô cũng nhíu mày.
Thích và không thích rất rõ ràng, đời trước Tô Bình không nói, cha Tô và mẹ Tô đều sắp xếp hết mọi chuyện cho cô ta, Tô Đường làm như không thấy vẻ không tình nguyện của bọn họ nói:
“Không có phí đi đường thì con không đi được, hay là con không kết hôn với Giang Hoành nữa, dù sao con cũng không muốn đi đến nơi xa như thế.”
Vừa nghe Tô Đường không muốn đi, đổi thành Tô Bình sốt ruột, sao cô có thể không đi.
Cô ta còn đang đợi mình thành phu nhân của người giàu nhất, đời này Tô Đường chịu khổ ở đầu đường xó chợ đi!
“Cha mẹ, không phải Giang gia gửi tiền cho sao, đưa cho chị đi.”
Sau khi nói xong thì lấy đơn gửi tiền và cả thư của Giang Hoành trên người cha Tô đưa cho Tô Đường.
Tô Đường nhìn con số trên đơn gửi tiền, giống y như đời trước, 50 tệ, không chỉ đủ cho cô đến bộ đội, còn có thể tiết kiệm được phần lớn.
Cha Tôi không nghĩ tới vậy mà Tô Bình đưa tiền cho Tô Đường, nhất thời thịt đau, muốn nói quá nhiều, 10 tệ là đủ.
Tô Bình không cảm thấy đau chút nào, 50 tệ, sau này Tiêu Trì là người giàu nhất đấy.
Tô Đường đã cất đơn gửi tiền đi: “Cha, mẹ, con đi tìm trưởng thôn viết thư giới thiệu.”
Mới tiến vào năm 80, cho dù chính sách buông lỏng nhưng bây giờ ra cửa vẫn cần thư giới thiệu, nếu không có thư giới thiệu sẽ là di chuyển trái phép, sẽ bị bắt.
Có thư giới thiệu, Tô Đường bắt đầu thu dọn đồ của mình.
Trong nhà có kem dưỡng da, váy Bragi, quần nhung, còn có giày nhỏ, nhưng những thứ này không phải của Tô Đường, cô chỉ có mấy bộ đồ quê mùa tràn ngập mụn vá, cũng không có gì phải thu dọn, túi quần áo cũng không to.
Cô chọn bộ đồ tồi tàn nhất và mặc nó vào ngày mai khi đi.
Sáng sớm tinh mơ hôm sau mẹ Tô đã thúc giục Tô Đường đi:
“Tiểu Đường, Giang gia là mối hôn sự tốt, cha mẹ đều nghĩ tới con, sau này con đến Giang gia đừng quên trong nhà nhé.”
Ý chính là muốn cô trả thù lao, đời trước cô gả cho Tiêu Trì, cha mẹ cũng nói như vậy.
Trong tay Tiêu Trì có tiền, chọn cho cô là mối hôn sự tốt, cuộc sống trong nhà quá gian nan, đừng quên trong nhà.
Tô Đường mặt ngoài ngoan ngoãn đáp lời.
Chết một lần như vậy, đời này cô sẽ không gửi tiền về nhà nữa.
Khi Tô Đường ra cửa vừa vặn thấy Tiêu Trì ngồi xe đạp đứng ở cửa nhà Tô gia, Tiêu Trì mới 19 tuổi tràn ngập hơi thở thiếu niên, bề ngoài của anh ta không tệ, da trắng, cười đôi mắt đào hoa nhìn người nào cũng là thâm tình.