Chương 3: Tín vật
Chắc chắn là vì đời trước Tô Đường cướp mối hôn sự tốt của cô ta, ông trời chướng mắt nên bồi thường cho cô ta.
Đời trước cô ta thảm như vậy, đều tại Tô Đường cướp số mệnh của cô ta!
Nhưng mà đời này cô chỉ có thảm hại hơn.
Ăn hết quả trứng gà thứ hai xong, Tô Đường nâng mắt: “Cha, mẹ, trước khi bà nội mất nói là con muốn gả cho Giang Hoành, cần phải cầm tín vật đi.”
Cha Tô mẹ Tô sửng sốt.
“Bà nội nói không có tín vật, Giang gia sẽ không thừa nhận hôn sự này.”
Mấy ngày trước Tô Bình ầm ĩ muốn gả cho Giang Hoành, cha Tô mẹ Tô đã đưa đồ cho Tô Bình, lúc này nhíu mày, rõ ràng là không muốn đưa cho Tô Đường…
Trái lại Tô Bình lưu loát lấy đồ ra: “Chị, tín vật kia vốn là của chị, đương nhiên phải để chị mang tới Giang gia.”
Không phải chỉ là ngọc bội rách nát thôi ư, đời trước cô ta mang đến hiệu cầm đồ, được báo không có giá trị bán không được mấy đồng, so với gả cho Tiêu Trì đạt được mọi thứ tốt đẹp, thứ này quả thực không bằng hạt cát.
Đời trước thứ này bị cô ta ném vỡ vụn.
Thấy Tô Đường nhận lấy, cô ta âm thầm cười nhạo trong lòng cô chưa từng thấy qua thứ tốt.
Tô Đường cầm đồ trang sức bằng ngọc phong cách cổ xưa trong tay, nhìn kỹ một lát.
Thấy cô coi trọng như thế, Tô Bình không nhịn được nói: “Thứ này không đáng tiền đâu.”
Cô ta phải nói chân thành một chút, nhưng mà chuyện lớn như đổi hôn sự cô ta lại thực hiện được, cho nên trên mặt vẫn lộ ra chút đắc ý cao cao tại thượng.
Tô Đường nhận lấy đồ: “Đây là đồ bà nội để lại, có đáng giá hay không chị đều thích.”
Bà nội là người duy nhất đối xử tốt với cô trên đời, đời trước có tiền xong, cô nghĩ biện pháp tìm nhưng cuối cùng chỉ tìm được một nửa.
Vẫn là sau này Giang gia suy tàn, Giang gia bán, có người biết nhìn hàng nói nếu lại tìm được một nửa khác, là vô giá.
Chẳng qua một nửa khác, sớm đã bị Tô Bình ném vỡ vụn.
Tô Bình bĩu môi không nói gì nữa.
Cầm đồ trang sức bằng ngọc, đối với gia đình này đời trước cô đã hoàn toàn thất vọng, đời này Tô Đường không muốn lại đối mặt với bọn họ nên đứng dậy nói:
“Con cảm thấy không thoải mái, đi ngủ trước.”
Mẹ Tô nhíu mày: “Rửa bát.”
Tô Đường như không nghe thấy quay người rời đi.
Tô Bình nói: “Mẹ, hôm nay chị không thoải mái, để con làm việc với mẹ.”
Mẹ Tô nghe Tô Bình nói, trên mặt hiện lên ý cười: “Chỉ có con hiểu chuyện, nhưng mà con da mịn thịt mềm, mẹ làm việc, con trò chuyện với mẹ là được.”
“Con như vậy khi kết hôn, sau này làm sao bây giờ? Cuộc sống ở nông thôn không dễ chịu, Bình Nhi con đúng là thần chí không tỉnh táo.”
“Mẹ, đến lúc đó mẹ đòi chị nhiều tiền chút, trợ cấp cho con…”
…
Tô Đường cất kỹ ngọc bội, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tô Bình chỉ thấy vẻ vang của Tiêu Trì khi làm người giàu nhất, chưa từng cảm thụ cô đi theo anh ta ăn bao nhiêu khổ cực, cũng đối phó một đống thân thích kỳ hoa của Tiêu gia.
Càng không biết con người Tiêu Trì này có chút thông minh nhưng không có kiến thức rộng lớn, không chịu nổi khổ, việc buôn bán phần lớn mọi chuyện là cô tự thân tự lực.
Nếu không phải cô ở bên cạnh anh ta, căn bản không có thành tựu như đời sau, đời này thay vì nâng đỡ Tiêu Trì công thành danh toại, không bằng tự mình công thành danh toại.
Tô Bình thăm dò mấy lần, chắc chắn Tô Đường không có cơ duyên lớn như cô ta.
Nghĩ tới mình sắp thành phu nhân của người giàu nhất, mấy ngày qua đắc ý trên mặt cô ta đều không che giấu được.
Mãi đến khi trong huyện thành gửi thư.