Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Anh về thì về! Ai ngóng trông anh về?”
Thanh âm rất bén nhọn khiến Lục Hành Tung buồn cười, hắn nghĩ, xem ra tết năm nay phải cùng mấy đứa nhãi ranh đó đoạt kỳ nghỉ rồi.
Giang Dao ở trong phòng tắm khuôn mặt nóng hầm hập, tuy rằng cách cánh cửa, nhưng cô có thể phảng phất nghe được tiếng cười ẩn ẩn từ bên ngoài. Người phụ nữ trong gương, mặt đỏ ửng, cô cúi đầu rửa mặt, mới xem như đem những xao động đè ép xuống, xuay người lại vô tình nhìn thấy dấu vết trên cổ mình, cô nghĩ đến mẹ Lục buổi sáng nói muỗi cắn, thấp giọng lầm bầm, con muỗi này chỉ có họ Lục, tên là Lục Hành Tung.
Giang Dao bước ra khỏi phòng tắm Lục Hành Tung mới đi vào, hôm nay cô mặc váy ngủ là bộ tối qua Lục Hành Tung mặc cho cô, bị hắn giựt rơi cả cúc áo, đến bây giờ nó còn đáng thương nằm trong ngăn kéo.
Nhớ tới việc này, Giang Dao đem những chiếc cúc ra và tìm kim chỉ khâu lại. Việc may vá cô làm không được tốt lắm nhưng khâu cúc áo không làm khó được cô. Mặc dù ở nhà cô là con gái út được nuông chiều nhưng khi học trung học mẹ Giang vẫn dạy riêng cho cô một số việc cần phải biết. Mẹ Giang cho rằng đây là việc mà bất cứ người cô gái nào nhất định phải làm được.
Sự khác biệt giữa nam giới và nữ giới, không chỉ thể hiện trên cơ thể mà còn là sự khác biệt ở cùng một việc làm.
Sau khi tắm rửa xong, Lục Hành Tung cả người thoải mái bước ra ngoài, vừa ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Giang Dao đang khâu áo, hắn nghĩ nghĩ, liền từ hành lý của mình lấy ra một kiện quần áo ném cho Giang Dao.
“Thuận tiện.”
Lục Hành Tung tuỳ ý vứt, không biết xui xẻo sao áo sơ mi trực tiếp dđáp trên đầu Giang Dao, đem tầm mắt cô che khuất.
Bàn tay Giang Dao giống như móng vuốt con mèo nhỏ, cào cào một lúc mới lấy được áo sơ mi xuống, cầm nó trong tay mắt nhìn chằm chằm thở phì phì nhìn Lục Hành Tung.
Lục Hành Tung cũng có chút ngoài ý muốn, hắn cũng không phải cố ý, nhìn Giang Dao tức giận cào cào vào sơ mi, hắn cảm thấy cô thật đáng yêu.
“Đằng trước có hai cái cúc áo bị đứt, thuận tiện giúp anh khâu nó lại.” Lục Hành Tung lặp lại một lần nữa.
Giang Dao đem áo ngủ cô đặp ở một bên, lúc này mới xem áo sơ mi trên tay, quả thật đằng trước có 3 chiếc cúc lung lay sắp rời ra, liên nhỏ giọng thì thầm, “Giựt cúc áo người ta không có kiên nhẫn thì thôi, cúc áo của mình cũng gấp thành như vậy?”
Đương nhiên Lục Hành Tung nghe thấy được, nhưng hắn không giải thích, nút thắt kia là lúc cùng người khác đánh nhau bị đứt, nhìn hình ảnh Giang Dao nghiêm túc cầm kim chỉ làm việc, hắn cảm thấy, đặc biệt đẹp mắt.
Khâu lại cúc áo cũng chỉ mất vài phút, khâu xong, Giang Dao đem áo sơmi Lục Hành Tung để vào trong balo, trong lúc vô tình thấy được đồ vật nằm bên trong.
Cô rất ngạc nhiên, là hình ngôi sao năm cánh cô đặt ở nhà mẹ đẻ, thời điểm ở Giang gia, hắn có chạm vào chiếc bình đó nhưng lúc nào lấy vài ngôi sao cô quả thật không biết.
Giang Dao không hỏi, trên mặt cũng không thể hiện cảm xúc đem áo sơmi của hắn để vào, coi như cái gì đều không phát hiện, ngồi lại trên giường.
“Cái này em giữ lấy.” Lục Hành Tung không phát hiện ra có gì dị thuường, chờ Giang Dao lại hắn đem cuốn sổ lương đã sớm đặt ở tủ đầu giường đưa cho cô, “Em đi học đại học sẽ phải chi tiêu, muốn cái gì, tự mình đi mua, mật mã là sáu số cuối chứng minh thư của em, nếu không đủ thì gọi điện thoại cho anh.”