Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânBa Lục mẹ Lục nhìn Giang Dao và Lục Tiếu Tiếu cười vui vẻ, đều có chút kinh ngạc, hôm nay Giang Dao nói nhiều nhìn cũng rất sôi nổi, thời điểm nói chuyện tuy không phải giống Lục Tiêu Tiếu mặt mày hớn hở nhưng trên mặt tràn đầy ý cười vui vẻ.
Hai người mỉm cười, hai con bé này, quả nhiên người cùng tuổi phải ở cạnh nhau mới có chuyện để nói, nhưng nhìn vẻ mặt con trai nhà mình hôm nay đưa Giang Dao đi xem phim thật hạnh phúc.
Cả gia đình sau khi ăn cơm xong cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm, mãi đến hơn 8 giờ, Lục Hải Hưng mới gọi tài xế đưa cả nhà Lục Hành Tung 4 người về trấn, Lục Vũ Tình và Triệu Trang Tông về thẳng nhà ở trong huyện.
Về đến nhà cũng gần 9 giờ, mẹ Lục hôm nay tâm tình thật tốt, hứng thú cũng nhiều, vào cửa nhìn Lục Hành Tung và Giang Dao xách theo nhiều túi đồ mua sắm, bà đi lại giúp hai người cầm rồi Giang Dao mở đồ cho bà xem.
Sau một ngày, Lục Hành Tung mua cho Giang Dao không ít thứ.
Ngoài trang phục mùa hè, thậm chí hắn còn mua 3 bộ quần áo mùa thu tương đối mỏng, giày, túi,… những túi đồ mua sắm chất đầy sau cốp xe.
Mẹ Lục cầm quần áo xem qua một lượt, không ngừng gật đầu khen ngợi, “Không tồi, ánh mắt hai con đều khá tốt.”
Vẫy tay gọi Giang Dao lại, mẹ Lục cầm quần áo ướm trước người cô khoa tay múa chân, càng nhìn bà càng thấy hài lòng, “Giang Dao lớn lên xinh xắn, dáng người cũng đẹp, đúng là móc treo quần áo, quần áo này mặc trên người con, so với những người mẫu trong báo tuyệt đối đều đẹp hơn.”
“Mẹ, con đều bị mẹ khen đỏ mặt.” Giang Dao thật sự ngượng ngùng đến hai tai nóng lên, mẹ Lục thật lòng khen, cô có chút không chống đỡ được.
“Nhìn đều không nhịn được khen con.” Mẹ Lục ngẩng đầu nhìn, trực tiếp bật cười, rồi đem quần áo bỏ vào túi, giúp đỡ hai người mang đồ lên phòng.
Sau khi giúp đỡ Giang Dao cầm quần áo xếp gọn vào tủ, nhìn Lục Hành Tung bên cạnh đang thu dọn đồ đạc, mẹ Lục không nhịn được thở dài, “Mai con phải về bộ đội? Bác hai nói, sáng sớm mai sẽ bảo tài xế đưa con ra sân bay thành phố. Haiz, lần này con về bộ đội, không biết bao giờ mới có thể về nhà, năm nay mẹ sợ con không có ngày nghỉ về nhà?”
“Đến lúc đó rồi xem công việc.” Lục Hành Tung kéo khoá balo, quay đầu nhìn lại dường như không để ý Giang Dao, sau đó trả lời mẹ Lục, “Có thời gian con sẽ về, nếu không về được, ba mẹ không chê xa có thể đến bộ đội thăm người thân.”
“Ngày tết, khẳng định không đi xa như vậy được.” Mẹ Lục lắc đầu rồi nhìn Giang Dao, nhắc hai người nghỉ ngơi sớm một chút liền ra khỏi phòng.
Nhìn mẹ Lục bất đắc dĩ rời đi, Giang Dao lúc này mới liếc mắt nhìn Lục Hành Tung, mẹ Lục nói không phải không có đạo lý, ngày tết, trong nhà sẽ có rất nhiều khách đến chúc tết, không ai ở nhà thật sự không được.
Tết năm trước Lục Hành Tung không về nhà, ba Lục mẹ Lục tuy rằng đều có thói quen nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó.
“Bộ đội ăn tết không có nghỉ đông sao?” Giang Dao đi qua Lục Hành Tung nhỏ giọng hỏi, “Bộ đội lúc nào cũng rất bận?”
“Sẽ có một nhóm được nghỉ phép về nhà ăn tết, tự nhiên phải có một số người ở lại bộ đội.” Lục Hành Tung nói, “Có hai ngày nghỉ, cũng không đủ để về nhà.”
Nói xong, Lục Hành Tung dừng một chút, vài giây sau hỏi tiếp, “Em hy vọng anh về nhà ăn tết? Nếu em nói hy vọng, vậy…”
Lục Hành Tung vốn dĩ nghĩ hắn sẽ tận lực, nhưng Giang Dao lại trực tiếp cầm quần áo vào phòng tắm, căn bản còn chưa nghe hắn nói hết, cửa phòng tắm đã đóng lại, bên trong còn truyền đến thanh âm của cô.