Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Em... không ngủ được?” Đôi mắt Lục Hành Tung nhìn xuống nửa đầu Giang Dao đang tựa vào vai hắn, hắn không nhúc nhích cũng không đẩy cô ra, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Nếu không ngủ được, em muốn nói chuyện vậy thì nói đi.”
Lục Hàng Tung thoả hiệp, Giang Dao có chút đắc ý vênh mặt lên cười.
“Anh... chị anh nói, vì cưới em, anh phí không ít tâm tư.” Giang Dao rất tò mò chuyện này, “Anh nói đi.”
“Ồh...” Lục Hành Tung cười như không cười cũng không trả lời cô, chỉ đem hết vẻ mặt tò mò thu vào đáy mắt. Hắn nhìn Giang Dao vạn phần chờ mong câu trả lời mới nhẹ mấp máy môi nói ra hai chữ, “Ngủ đi.”
Sau đó hắn dịch khuôn mặt sang một bên, thật sự nhắm mắt lại.
Hiển nhiên hắn không muốn cùng Giang Dao tiếp tục thảo luận đề tài này.
Lục Hành Tung vì cưới cô làm những gì Giang Dao thật sự không biết, trước khi cuộc hôn nhân này được sắp xếp, cô thậm chí còn không biết có người tên Lục Hành Tung, tự nhiên cô đối với Lục Hành Tung hiểu biết không nhiều.
Ngoài sự tò mò, Giang Dao càng muốn hỏi hắn, vì sao yêu thích cô như vậy? Trong ấn tượng của cô, cô chưa từng gặp mặt hắn, vì sao hắn lại có thể thích cô trong khi cô không có chút tình cảm nào, tại sao có thể yêu cô như vậy?
Đương nhiên Lục Hành Tung sẽ không nói. Giang Dao mím chặt môi, cũng không có ngoài ý muốn, tính cách Lục Hành Tung vốn dĩ như vậy, rất nhiều chuyện đều giấu trong lòng, không thích thể hiện ra ngoài mặt hay nói ra.
“Lục Hành Tung” Giang Dao duỗi tay chọc chọc cánh tay hắn thấp giọng nói nhưng Lục Hành Tung không đáp lại cô.
“Ah, tính tình cũng không nhỏ nha.” Giang Dao thở dài nói, lại đấm đấm ngực hắn, thấy hắn vẫn không nhúc nhích cô hơi phát giận.
“Lục Hành Tung, nếu anh không trả lời em, anh có tin hay không từ giờ phút em sẽ không nói chuyện gì với anh.” Giang Dao vừa nói, ngón trỏ không ngừng ở trên vai hắn chọc chọc, tự cho là đúng nghĩ mình đã dùng hết sức lại không biết, đối với Lục Hành Tung mà nói điều đó chỉ giống như cào ngứa.
Câu cô nói quả thực khiến Lục Hành Tung phản ứng lại. Hắn quay sang mặt đối mặt với Giang Dao nhìn vài giây, khi Giang Dao chuẩn bị mở miệng một bóng hình trực tiếp bao trùm người cô, phủ lên môi cô.
Giang Dao giật mình ngây người!
Lục Hành Tung hôn cô!
Người đàn ông này...
Đối với Giang Dao mà nói, nụ hôn này đến không hề có trong tính toán của cô.
Nhưng đối với Lục Hành Tung, nụ hôn này hắn đã mưu tính rất lâu.
Nụ hôn đầu tiên của Lục Hành Tung và Giang Dao là vào buổi tối đám cưới hai người, đêm tân hôn nước chảy thành sông, chẳng qua tối hôm đó mắt Giang Dao tràn ngập sợ hãi và hoảng loạn. Tuy không giãy giụa nhưng sợ hãi đến phát run.
Lục Hành Tung có thể cảm nhận được, lúc đó trong lòng Giang Dao thật sự sợ hãi hắn.
Hắn vẫn luôn biết, Giang Dao đối với hắn lãnh đạm, ngoài việc không thích hắn thể hiện ngay ở bên ngoài còn đối với hắn sợ hãi từ trong lòng, bởi vì cô đối với hắn hoàn toàn không biết gì.
Đêm hôm đó, Giang Dao sợ hãi, Lục Hành Tung sao không sợ? Không đau lòng?
Nhưng... hắn cũng có dã tâm riêng.
Vì vậy, dù Giang Dao sợ hãi nhưng Lục Hành Tung vẫn bất chấp xuống tay, làm cô trở thành người phụ nữ của hắn.
Sau hôm đó, hắn chưa từng chạm vào cô.
Bất kỳ người đàn ông nào hay chỉ là thằng con trai hai mươi tuổi đầu, nhìn người phụ nữ mình yêu thương nằm bên cạnh, nếu không suy nghĩ đến việc đó mới là kỳ quái.
Chỉ là, trong lòng hắn nghĩ nhưng chưa từng hành động. Hắn không đành lòng nhìn sự sợ hãi hoảng loạn trong mắt cô.
Nụ hôn này xuất phát từ rung động trong lòng, cũng xuất phát từ một loại ý muốn dò xét cô, muốn thử xem cô có thật sự không thích sự đυ.ng chạm của hắn hay không.