Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânKhuôn mặt không sức sống của hắn in sâu trong trí nhớ cô, bởi vì chết quá đau đớn, mặt hắn không còn chút máu biểu tình vô cùng dữ tợn, khi mọi người tìm được hắn hai bàn tay đang gắt gao nắm chặt vào nhau.
Giang Dao vẫn không thể chấp nhận được, hắn bị chôn sống, điều đó có bao nhiêu thống khổ? Có thể làm một quân nhân mạnh mẽ chiếu đấu không ngừng nghỉ dùng bộ dạng như vậy từ biệt thế giới.
Giang Dao cẩn thận dịch từ từ người cô tới vị trí gần Lục Hành Tung, lặng lẽ nâng bàn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn như ngón tay là những cây bút, thật mềm mại tỉ mỷ khắc sâu từng đường nét.
“Không ngủ được?”
“A!” Giang Dao bị doạ giật mình.
Bàn tay đang muốn thu về thì hai cặp mắt đột nhiên mở ra, tay cô bị hắn nắm lấy. Giang Dao thật sự bị doạ nhảy dựng, cảm giác quẫn bách giống như một tên trộm đăng đi ăn cắp bị người khác bắt được.
“Anh giả vờ ngủ!”. Giang Dao nhỏ giọng kháng cự, “Rõ ràng anh chỉ giả vờ ngủ!”
Giọng nói Giang Dao có chút lo lắng lại mang theo tức giận, Lục Hành Tung nhịn không được thấp giọng ha hả cười, “Động tác của em lớn như vậy, chỉ cần anh không chết đều sẽ bị đánh thức.”
Đúng rồi, Lục Hành Tung là quân nhân, Giang Dao ở trên mặt hắn vuốt tới vuốt lui, hắn không có khả năng không tỉnh.
Kỳ thật từ lúc cô xoay người hắn đã tỉnh. Chỉ là hắn thật sự có chút kinh ngạc, sau khi hắn ngủ cô sẽ trộm sờ mặt hắn.
Cảm giác hành động khi đó rất nhẹ, rất mềm mại tựa như đang âu yếm.
“Không ngủ được?” Lục Hành Tung buông tay Giang Dao, hắn nghĩ cô bị nóng không ngủ được liền hỏi, “Bật quạt?”
“Không cần.” Phòng ở nhà họ Lục ban ngày nóng nhưng tới buổi tối ở trong trấn gió thổi khá lạnh, hơn nữa ở phía trước căn phòng là một con sông, gió đêm rất mát mẻ nên ít khi cần sử dụng quạt điện hoặc máy điều hoà. Thậm chí tới nửa đêm về sáng sẽ có cảm giác lạnh, đây là lý do vì sao đang mùa hè mà Giang Dao vẫn đắp chăn mỏng.
Lục gia nắp đặt điều hoà nhưng hàng năm chỉ dùng để bài trí, chỉ vào những ngày nóng nhất trong năm nó mới có tác dụng.
“Lục Hành Tung, anh có buồn ngủ không? Nếu anh không buồn ngủ vậy chúng ta có thể nói chuyện được không?” Mắt Giang Dao nhìn thẳng vào mặt hắn và nói, giống như dò hỏi, “Hình như sau khi hai chúng ta kết hôn chưa từng cùng nhau nói chuyện một cách nghiêm túc.”
Biểu tình trên mặt Lục Hành Tung cứng lại nhưng nó lướt qua rất nhanh, nhanh đến mức dù Giang Dao đang nhìn chằm chằm hắn đều không nắm giữ được những cảm xúc xuất hiện đấy.
Làm sao Lục Hành Tung có thể không khϊếp sợ? Giang Dao đang chủ động nói cần cùng hắn nói chuyện?
Phải biết rằng trước kia, Giang Dao rất ít khi tình nguyện đáp lại hắn, về cơ bản nếu không phải bắt buộc cùng hắn nói chuyện cô đều không mở miệng. Cô bủn xỉn với hắn đến một ánh mắt, một câu trả lời đều không muốn cho.
Một người như vậy, buổi sáng đã chủ động ôm hắn hai lần, bây giờ lại nói muốn cùng hắn trò chuyện.
Thật lâu sau, âm thanh trầm thấp của Lục Hành Tung vang lên, “Giang Dao, em hôm nay... không giống em.”
Nếu không xác định người phụ nữ trước mặt là vợ hắn, hắn sẽ hoài nghi Giang Dao hiện tại và Giang Dao trước kia là hai người khác nhau.
Đúng, chính xác là hai người, hai người khác nhau.
“Anh rất hiểu em? Anh hiểu em là người như thế nào sao?” Giang Dao không phục hỏi lại.
“Ít nhất thì anh hiểu rõ em hơn những gì em biết.” Lục Hành Tung dừng lại, giọng nói vô cùng chắc chắn.