Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânNhớ đến đại học y Giang Nam, chuyện làm cô không lỡ bỏ học có lẽ là bạn thân Ôn Tuyết Tuệ. Hai người là bạn cùng lớp, những năm đó lại ở cùng phòng ký túc xá, tình cảm vẫn luôn rất tốt.
Nghĩ đến tình bạn một đời với Ôn Tuyết tuệ, Giang Dao quyết định lần này đi Giang Nam học y, dù thế nào cũng không để cho Ôn Tuyết Tuệ giẫm lên vết xe đổ.
Tuy đang nghỉ hè nhưng tường học ba mẹ Lục làm việc vẫn có trại hè nên hai người vẫn phải đi làm. Khoảng 10 giờ 30, cả ba người đều về phòng nghỉ ngơi. Lục Hành Tung mở cửa phòng thấy Giang Dao cầm lá thư ngẩn người lại giống như đang xem nó.
“Mới khỏi ốm, đừng xem quá muộn, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai khoảng hơn 8 giờ chúng ta sẽ đi thành phố.” Sau khi nói xong, thấy Giang Dao không phản ứng, Lục Hành Tung đi qua, giơ tay đem lá thư cô cầm giữ lấy, thấy cô giật mình hồi phục tinh thần mới xác định, vừa rồi cô thật sự thất thần.
Hắn đem đồng hồ báo thức trên bàn đặt hơn bảy rưỡi rồi để trước mặt Giang Dao, chỉ chỉ thời gian dậy, không nói thêm câu nào đi đến tủ quần áo lấy quần áo trong tủ rồi xoay người vào phòng tắm.
Khi Giang Dao thoát khỏi những suy nghĩ miên man, toàn bộ tinh thần đều nhìn Lục Hành Tung, đến khi hắn đóng cửa phòng tắm lại cô mới chuyển mắt nhìn về phía đồng hồ báo thức trên bàn, nghĩ một lúc bất giác kêu ah, cuối cùng cũng rõ vừa rồi Lục Hành Tung nói gì.
Cẩn thận cất lá thư trúng tuyển, Giang Dao lên giường ngủ, giường Lục gia theo phong cách Âu, giường khắc trên gỗ màu trắng, đệm giường mềm cứng vừa phải, chăn ga gối đều là nhập khẩu chất liệu tơ tằm, mọi bố trí trong gia đình họ Lục luôn bỏ được dùng tiền.
Nghe phòng tắm truyền đến âm thanh mở cửa, Giang Dao nhanh tay đem chăn mỏng kéo qua người, vội vàng nhắm hai mắt giả vờ ngủ, nhưng mắt nhắm lại giác quan của cô lại mẫn cảm hơn bao giờ hết.
Cô có thể nghe rõ tiếng bước chân của Lục Hành Tung, theo từng tiếng bước chăn, trong đầu cô tưởng tượng được hắn kéo rèm cửa đi ra khỏi phòng tắm và đứng trước trước tủ quần áo, cô tự hỏi không biết hắn tìm cái gì, đứng một hồi lâu không thấy gì sau đó mới lại nghe được tiếng bước chân hắn.
Một lúc sau, vị trí bên cạnh cô nhẹ nhàng lún xuống, âm thanh nhỏ phát ra từ chiếc tủ cạnh đầu giường, ánh sáng của căn phòng dần mờ đi.
Hắn nằm xuống cũng không có duỗi tay lấy một nửa tấm chăn mỏng cô đang đắp, nhưng Giang Dao lại có thể cảm giác được hắn đang trở mình, đối mặt với cơ thể cô, cô có thể ngửi được hương chanh tươi mát trên người hắn mới tắm gội, đây là mùi vị toàn bộ đồ dùng tắm rửa trong nhà.
Không quá năm phút, Giang Dao nghe được tiếng hít thở phập phồng đều đều của Lục Hành Tung, hắn ngủ rồi.
Đến lúc này, đôi mắt của Giang Dao mới mở ra, như những tên trộm thừa dịp đêm tối lặng lẽ thật cẩn thận từ từ xoay người, rồi mới lớn mật mở to mắt nhìn chằm chằm mặt hắn.
Mặc dù vẫn luôn bất mãn với cuộc hôn nhân này, Giang Dao đều không thể không thừa nhận, khi cô nhìn thấy ánh mắt Lục Hành Tung, cô cảm thấy người đàn ông này thật tuấn tú.
Mắt sáng như sao, mày sắc như kiếm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, vừa thấy cũng biết đây là một người đàn ông chí khí.
Có thể bởi vì hàng năm ở bộ đội nên làn da Lục Hành Tung không trắng nõn giống bất cứ bạn học nam nào của Giang Dao. Da hắn không đen mà có màu da lúa mạch khoẻ mạnh, ít nhất so với đa số quân nhân cô gặp màu da đều đẹp hơn rất nhiều người.
Hắn mặc một chiếc áo ngủ màu đen và chiếc quần rồng đi ngủ, vì không đắp chăn nên cô có thể cảm nhận được từng nhịp hô hấp trong l*иg ngực hắn.
Đây là một Lục Hành Tung bằng xương bằng thịt, có độ ấm.
Giang Dao lặng lẽ suy nghĩ.
Nhìn Lục Hành Tung đang sống, cảm nhận được hơi thở của hắn, loại cảm giác này, làm cô xúc động có chút muốn khóc