Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânNhững lời này xem như cùng hai người giải thích nguyên nhân lúc này hắn về nhà, sau đó nhìn Giang Dao, làm cô theo hắn ra ngoài.
Giang Dao ở thời điểm Giang Lỗi nói “ai ta đi” nhanh chóng buông Lục Hành Tung ra, tuy rằng là nhị ca nhà mình nhưng vẫn có chút xấu hổ. Sau khi được Giang Lỗi cho ánh mắt, Giang Sao ngượng ngùng coi như không phát hiện.
“Anh ở trong phòng em ngồi một lát, em đi ra ngoài chút xíu.” Giang Dao chỉ chỉ giường cô cho Lục Hành Tung rồi nói, sau đó đi ra ngoài phòng.
Cô vừ bước ra khỏi cửa phòng, trực tiếp bị Giang Lỗi kéo một mạch ra ngoài sân.
“Giang Dao, hai vợ chồng em thật không biết đủ, ở Lục gia ôm không đủ, còn phải trở về nơi này ôm một cái, ghen tị chết hai người?” Giang Lỗi một tay trực tiếp vòng qua vai Giang Dao, cười giống như tên du côn, “Nhìn không ra, hai người các em tình cảm tốt như vậy? May mà lúc anh dẫn em chạy bị ba mẹ phát hiện bằng không anh hẳn là người đem nhân duyên của hai đứa huỷ đi?”
“Em và Lục Hành Tung là vợ chồng đã đăng ký giấy tờ hợp pháp, ôm một chút thì cópháp?” Giang Dao đá vào cẳng chân Giang Lỗi, rồi đem cánh tay trên vay hất ra.
Giang lỗi cũng không nói hươu nói vượn, trước khi kết hôn, Giang Dao vẫn luôn tức giận, cùng người trong nhà kháng cự, sau khi Giang lỗi biết, trở về nhà ở hai ngày, nhìn Giang Dao vẫn luôn rầu rĩ không vui vẻ, hắn động tâm mang theo Giang Dao chạy, chờ sau khi Giang Dao khai giảng lại trở về nhà, tính toán giúp cô trước mấy ngày kết hôn bỏ đi.
Nhưng hắn vừa nổi tâm tư đã bị ba Giang mẹ Giang biết, sau đó hắn bị nhìn chằm chằm đến gắt gao, Giang Lỗi không có cơ hội nên đành từ bỏ ý định, đưa tiền cho Giang Dao để lại cho cô số điện thoại, làm cô cầm tiền đi thành phố gọi điện thoại cho bạn của hắn nhờ bạn hắn giúp đỡ cô hai ngày.
Cuối cùng, số tiền kia cũng bị ba Giang tịch thu.
“Là là là, không còn như thế nào, anh đúng là nhọc lòng không đâu.” Giang Lỗi quơ quơ cánh tay, đôi mắt ai oán nhìn Giang Dao, “Thật đúng là gái có chồng, anh trai đều quên, em nói xem, sau khi kết hôn trở về nhà mấy lần? Nếu không phải anh thường xuyên đi trường học thăm em, bằng không em đều quên em kêu Giang Dao, không phải Lục Dao?”
Trách Giang Dao hai câu, Giang Lỗi không tiếp tục nói, quan tâm chuyện của cô, “Sau khi kết hôn Lục Hành Tung đối với em như nào? Người Lục gia có làm khó dễ em không? Nghe ba mẹ nói, em thi đậu đại học y Giang Nam? Đây là chuyện tốt, ba mẹ nói đây là quyết định của Lục Hành Tung, để em học đại học y Giang Nam mà không phải đại học y Bắc Kinh?”
Đối với đáp án này, Ging Lỗi ôm mười phần hoài nghi, hắn và Giang Dao từ nhỏ lớn lên cùng nhau, sao có thể không biết Giang Dao nhìn ngoan ngoãn kỳ thật tâm tư đặc biệt nhiều?
“Anh ấy thực tốt, người Lục gia đối với em cũng thực tốt.” Giang Dao thản nhiên cười, “Cho nên anh cũng đừng nhọc lòng, chuyện vào đại học đã quyết định xong, sẽ đi Giang Nam học đại học y.”
“Gần cũng tốt, nếu anh đi Giang Nam, có thể đến thăm em, em lớn như vậy anh còn chưa yêu thương đủ, em liền kết hôn, thành con gái nhà người khác. Nghĩ đến em lập tức đi nơi khác, một mình đọc sách thật có chút lo lắng.” Giang Lỗi thở dài thấm thía nói.
“Nhị ca, anh nói chuyện giật gân như thế, em có chút không quen.” Giang Dao vẻ mặt kinh ngạc nhìn Giang Lỗi, “Lời này, hình như chỉ có anh cả mới có thể nói.”