Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânKể từ đó, trong lòng cô, nhà chồng Lục gia không phải nhà, nhà mẹ đẻ Giang gia cũng không phải nhà, gần mười năm sau cô vẫn cảm thấy mình chỉ là hoa bồ công anh, luôn phiêu đãng, gió dừng ở nơi nào cô dừng ở nơi đó. Cả đời, nói không hết sự tĩnh mịch, cô đơn và tang thương.
Vì vậy nhớ lại, như thế nào không đáng cười? Nửa đời cô đơn, nhưng chính cô tự chui vào l*иg kính tự mình dựng dựng lên, tự bản thân cô ngăn cách với thế giới bên ngoài, cô tuỳ hứng ngăn cản sự quan tâm yêu thương của mọi người, trong nội tâm tràn đầy oán hận với thế giới và sự thương yêu này.
Một câu thôi, cô tự làm tự chịu rất xứng đáng.
“Giang Dao, em còn trách cha mẹ?” Lục Hành Tung ngừng xe đạp ở ven đường, quay đầu nhìn người sau lưng, nói lời thấm thía, “Ba mẹ rất đau em.”
Giang Dao gật gật đầu, “Em không trách ba mẹ, ba mẹ nói rất đúng, anh rất tốt, có thể gả cho anh là phúc khí mấy đời em tu được.”
Cô trả lời quá mức thuận ý anh, nhanh đến mức Lục Hành Tung có chút không nhận ra Giang Dao, nên hắn không phân biệt được lời cô nói có bao nhiêu chân thật. Hoặc, những lời này quá mức dễ nghe, có chút khen hắn và lấy lòng?
“Nóng muốn chết, dừng ở ven đường phơi nắng ạ? Đạp xe nhanh về nhà chứ.” Giang Dao biết Lục Hành Tung hiện tại hoài nghi điều gì, cô không lập tức giải thích chỉ nói không chịu nổi trời nắng nóng, ở phía sau đẩy đẩy Lục Hành Tung thúc giục hắn đạp xe nhanh về nhà, vẻ mặt bi thống nhìn kem trong tay thì thầm: “Kem đều tan hết rồi!”
Hết liền hết, vốn gĩ em sinh bệnh không nên ăn kem.” Lục Hành tung duỗi tay đem que kem đã hết ném ở ven đường, lúc ra cửa nhìn cô mồ hôi đầy trán, hắn đầu óc nhúng nước mới mua cho cô, đến khi mua xong liền hối hận nhưng khi đó Giang Dao đã vui vẻ cầm kem ngồi ở sau xe đạp chờ hắn.
Nửa giờ sau, hai người đến thôn Giang Thị đứng trước ở cổng lớn nhà mẹ đẻ Giang Dao.
Lúc này trời vẫn còn rất nắng, ba mẹ Giang, Giang Vĩ Minh và Vương Tuệ Lan đều ở nhà, thấy Lục Hành Tung và Giang Dao vào sân hai người ngây ra một lúc.
“Ba, mẹ.” Lục Hành Tung nhìn hai người chào hỏi, nhìn nhìn không thấy Giang Kiệt và Giang Lỗi lại hỏi, “Trong nhà chỉ có ba mẹ àh? Đại ca và nhị ca không ở nhà?”
“Không ở nhà, đại ca vội đi cơ quan, ngày thường không về nhà, nhị ca con ở nhà cả ngày nhưng ăn cơm xong không biết đi nơi nào.” Mẹ Giang vội vàng kéo hai người vào nhà, rót nước cho hai người, “Trời nóng như vậy, về nhà có bị cảm nắng không?
Không giống như Lục gia tài đại khí thô, vợ chồng Giang gia xuất thân nông dân, phòng ở Giang gia là ngôi nhà gỗ phổ biến ở nông thôn, vì mới sửa lại nên nhìn không cũ lắm.
Hành Tung, con trở về lúc nào?” Ba Giang nhìn thấy con rể thật sự cao hứng, Giang Gia chỉ có một cô con gái Giang Dao, lại là con út, ở Giang gia nhận hết yêu chiều nên yêu ai yêu cả đường đi nối về, đối với con rể duy nhất ba Giang thật vừa lòng.
“Buổi sáng con vừa trở về, đúng rồi, vợ con nhận được thư báo trúng tuyển, cô ấy thi đậu đại học y Giang Nam.” Lục Hành Tung hy vọng cùng cha mẹ vợ vui vẻ, cho nên không nhiều lời nói luôn chuyện trúng tuyển cho hai bậc trưởng bối biết.
Không nghĩ tới ba mẹ Giang trên mặt không chút nào vui vẻ, mẹ Giang suýt chút nữa đem chén trà trong tay đánh rơi.
“Không phải nói đăng ký đại học y Bắc Kinh? Tại sao lại đỗ đại học y Giang Nam?” Ba Giang truy vấn, “Đại học y Giang Nam cách đơn vị bộ đội chồng con rất xa, chuyện này là thế nào?”