Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânÁnh mắt hắn quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến trầm lặng, điều này làm Giang Dao không tin tưởng câu trả lời của hắn.
Một lúc sau Giang Dao nói thầm, “Anh rõ ràng là tức giận”.
“Anh nói rồi, không có, bốn năm, anh chờ được.” Lục Hành Tung nghiêm túc sau đó dứt khoát nói, “Anh nói không em không tin, vậy muốn anh nói như thế nào, hoặc làm gì em mới tin anh không có tức giận?”
Những lời này xem như Lục Hành tung đối với Giang Dao giơ tay đầu hàng, dường như cô thật sự quan tâm đến việc hắn có tức giận hay không.
“Nếu anh không giận, vậy nhìn em cười một cái đi.” Giang Dao nói sau đó nhìn Lục Hành tung nở nụ cười.
Ngày mùa hè, mặt trời chói chang, chiếu vào người rất nóng.
Giờ khắc này, Lục Hành Tung dường như cảm thấy cả cơ thể như nóng lên, đôi mắt chìm sâu vào khuôn mặt nhỏ sáng ngời.
Lục Hành Tung có thể khẳng định, đây là lần đầu tiên Giang Dao cười với hắn như vậy, đôi môi hồng nhạt, hơi hơi vểnh lộ ra hàm răng trắng sáng và chiếc răng khểnh đáng yêu, bên má hai lúm đồng tiền ẩn hiện, lúc này đôi mắt cô mang ý cười mong đợi, bỗng nhiên khiến cho hắn nghĩ đến Hồ Thánh ở Tây Tạng thanh khiết và trong suốt.
“Ah...” cầm lòng không được, Lục Hành Tung giơ tay xoa xoa đầu Giang dao nhẹ giọng bật cười, “Anh thật sự không giận, em vui vẻ thì tốt rồi.”
Hắn giải thích làm Giang Dao chua xót, rất muốn cùng hắn nói một câu xin lỗi.
“Anh thích em để tóc dài, đi học đại học, hãy để tóc dài.”
Có lẽ ánh mắt Giang Dao nhìn hắn quá mức tĩnh lặng, vì vậy Lục Hành Tung buột miệng nói ra, hắn thích nhìn cô lúc mới gặp mặt, mái tóc theo gió tung bay.
Thời điểm học cấp 3 việc học quá nặng, cô đem tóc dài cắt thành đầu trẻ con, tóc ngắn gọn gàng, sạch sẽ lưu loát nhưng vẫn cảm giác thiếu chút dịu dàng khi có mái tóc dài.
Vừa nói xong, Lục Hành Tung có chút thất vọng, cô nhìn hắn cười, vẻ mặt thất thần, như vậy đều có thể hiểu Giang Dao làm sao có thể vì hắn thích mà để tóc dài?
Không chờ Giang Dao đáp lại, Lục Hành Tung giọng nói vội vã, “Về phòng đi, đừng làm cho mọi người chờ lâu.”
Tuy biết rõ Giang Dao sẽ cự tuyệt, sẽ tìm một lý do cự tuyệt, nhưng Lục Hành Tung vẫn không cầm lòng được muốn nghe chính miệng cô nói.
Giang Dao gật gật đầu, nâng bước chân theo sau Lục Hành Tung, đến khi cùng hắn sóng vai cô mới mở miệng, “Nếu anh thích, em sẽ để tóc dài.”
Một lời nói nhẹ nhàng, lại làm thân hình Lục Hành Tung cứng lại, nhưng vì hắn quen nguỵ trang nên nhanh chóng khôi phục như thường, rồi mới cùng Giang Dao về phòng.
“Dạy bảo xong?” Vừa thấy hai người tiến vào, Lục Vũ Tình trêu ghẹo Lục Hành Tung, “Dạy kiểu gì?”
“Cô ấy như bình thường cứ đi Giang Nam học đại học, tuổi cô ấy còn quá nhỏ, chưa thích hợp sinh em bé.” Lục Hành Tung ngồi xuống sau đó duỗi tay lấy cho Giang Dao một chén canh để trước mặt, quan sát mặt cô vài giây, thấy thần sắc cô như thường nhận chén canh uống hai ngụm, hắn cong cong khoé môi dù chưa lộ ra ý cười nhưng mắt lại mang vài phần vui mừng.
Cô không ghét bỏ chén mà hắn chạm vào.
Mẹ Lục nghe vậy lúc sau gật gật đâu, “Đúng vậy, thiếu chút nữa quên Giang Dao mới mười chín tuổi, tuổi này thực sự quá sớm.”