Edit: Moon
Thế nhưng, không đợi Đinh Giai Di đυ.ng phải Kiều Nam, ra lệnh cưỡng ép Kiều Nam rời đi, Kiều Nam đã tìm được thứ cô muốn tìm.
Lúc Kiều Nam nhìn thấy mấy viên hạ sốt bị móc ra nhét vào trong thùng rác, nước mắt nhịn không được bắt đầu chảy ra ngoài.
Tâm tư của mẹ cô hung ác như vậy sao, rõ ràng trong nhà có thuốc hạ sốt, thà rằng xem như rác ném đi cũng không cho cô uống, rõ ràng thấy cô bị bệnh, sau đó lại không có cách nào đi báo danh.
Kiều Đống Lương cũng nhìn thấy mấy viên thuốc trong thùng rác kia, nhận ra đó chính là thuốc hạ sốt mà ông ấy đã thấy lúc sáng: "Không phải bà nói, hết rồi sao? Đây là cái gì? !"
Lời nói dối bị vạch trần, Đinh Giai Di đỏ mặt, trực tiếp quát: "Thuốc hết hạn, tôi không thể cho con gái ruột của mình uống thuốc hết hạn được, ngộ nhỡ uống hỏng thì làm sao bây giờ!"
Kiều Nam dùng sức lau nước mắt trên mặt: "Mẹ, không phải mẹ nói, mẹ cho con uống thuốc hạ sốt sao? Rốt cục thuốc con uống, cũng là thuốc hết hạn?"
Cho tới bây giờ Kiều Nam mới hiểu được, kiếp trước cô sinh bệnh bỏ học, vừa mới bắt đầu đã chính là một cái bẫy!
Đinh Giai Di cứng cổ: "Hết hạn, hay là chưa hết, mày uống xong cũng không có hạ sốt. Tao là mẹ ruột, có thể hại mày sao, có thể cho mày uống thuốc hết hạn sao?"
Kiều Đống Lương giận dữ bị vợ chọc cười: "Biết thuốc này hết hạn, uống xong cũng không hết sốt, vậy mà vừa rồi bà mới không cho tôi đưa Nam Nam đi bệnh viện, nói Nam Nam lát nữa sẽ ổn, không cần tiêu tiền uổng phí?"
Nói những lời tự vả này, mặt bà ta không bị thương?
"Cha, thuốc chưa hết hạn." Kiều Nam cầm thuốc, chạy tới trước mặt Kiều Đống Lương: "Cha nhìn xem, chưa có hết hạn!"
Hạn sử dung của thuốc được in ở mặt sau của vỏ nhựa, phía trên ghi rõ ràng thời gian là còn vài tháng nữa.
Lần này, Kiều Đống Lương giận dữ: "Đinh Giai Di, bà rốt cục là muốn làm gì!"
Rõ ràng có thuốc lại không cho con gái uống, còn nói hết hạn!
"Bà cũng nói bà là mẹ ruột Nam Nam, có người mẹ ruột nào như bà, thà ném thuốc đi cũng không cho con gái uống, còn nói là hết hạn? Tôi hỏi bà một lần nữa, rốt cục hôm nay bà có cho Nam Nam uống thuốc hạ sốt hay không!"
Kiều Đống Lương đã từng đi lính, trên người ông ấy cũng có phỉ khí, dáng vẻ cực kỳ dọa người.
Thân thể Đinh Giai Di run lên, khuôn mặt lặng đi, hồi lâu cũng không đáp lời.
Kiều Tử Khâm vội vàng chặn trước mặt Kiều Đống Lương: "Cha, là lỗi của con, đều là lỗi của con. Có thể là con nhất thời nhìn nhầm, là con nói với mẹ thuốc đã hết hạn. Mẹ thật sự đã cho Nam Nam uống thuốc, cũng là bởi vì sau khi uống xong phát hiện hiện thuốc hết hạn, cho nên mẹ mới vứt đi. Muốn trách, cha hãy trách con."
Được con gái lớn nói hộ, hơn nữa lời nói dối cũng được con gái lớn biện minh, Đinh Giai Di lấy lại tự tin: "Tôi sinh con gái, tôi có thể không thương sao? Không phải chỉ là phát sốt thôi sao, mồ hôi ra là được, cần gì phải kinh hãi như vậy, đỏ mắt mắng tôi? Người lớn thế này, người bé càng không có lương tâm."
"Bà." Kiều Đống Lương ngôn từ bất thiện, mặc dù cảm thấy là lạ, nhưng cũng không phản bác được Đinh Giai Di: "Nam Nam, đi, cha đưa con tới bệnh viện."
Kiều Nam chạy đến bên cạnh Kiều Đống Lương, nhỏ giọng: "Vâng."
"Mẹ?" Kiều Tử Khâm nắm lấy cánh tay Đinh Giai Di hơi lung lay một chút.
Cha đưa Kiều Nam đến bệnh viện, không biết còn muốn xài bao nhiêu tiền, số tiền kia đối với cô ta rất hữu ích, không thể bị lãng phí.
Đinh Giai Di lấy lại tinh thần vọt tới phía trước, chặn phía trước xe đạp Kiều Đống Lương, tiếp tục giữ tay, không cho Kiều Đống Lương đi.