Edit: Moon
"Ý của tôi là, tôi thật sự đã cho nó uống thuốc rồi, nó bệnh đến hồ đồ nên mới không nhớ rõ. Có thể là thuốc chưa có tác dụng, đợi lát nữa, đừng đến bệnh viện tiêu tiền uổng phí."
Rất nhanh, thái độ của Đinh Giai Di liền dịu đi, nhưng vẫn không chịu để Kiều Đống Lương đưa Kiều Nam đến bệnh viện.
"Đống Lương, cô đi trước nha." Cô Lý cuối cùng cũng có thể chen vào, vội vàng từ biệt, nhưng trước khi đi vẫn lắm miệng nói một câu: "Đống Lương, đều là con gái không thể bất công. Nam Nam cũng đã lớn, đánh người không đánh mặt."
Huống chi, Nam Nam còn đang bị sốt, Giai Di làm sao lại cho Nam Nam một cái tát.
Vừa nghĩ đến máu mũi ở cổ áo Kiều Nam, cô Lý nhìn Đinh Giai Di với ánh mắt không đồng tình, thấy Đinh Giai Di nổi trận lôi đình, cô Lý hận không thể mở miệng.
"Cô Lý, cô yên tâm, sẽ không đâu." Kiều Đống Lương trách cứ nhìn Đinh Giai Di một chút, sau đó mới tiễn đưa cô Lý rời đi.
Kiều Đống Lương dìu con gái nhỏ về phòng ngồi xuống, sau đó lấy cho cô một chậu nước nóng, để cô lau người thay quần áo bẩn đi.
Kiều Tử Khâm trốn trong phòng nghe thấy chút ít, thấy tình hình này, cô ta lộ ra bộ mặt hiểu chuyện với Kiều Đống Lương, sau đó giúp ông ấy chăm sóc Kiều Nam.
Nhìn thấy dáng vẻ hiểu chuyện của con gái lớn, tức giận trong lòng Kiều Đống Lương cũng tiêu tan đi phân nửa.
Lúc Kiều Nam thay quần áo, Kiều Đống Lương nhìn Đinh Giai Di: "Nam Nam sốt không hạ, thuốc đâu, cho Nam Nam uống thêm viên nữa."
Lúc này, Kiều Nam vừa vặn thay xong quần áo, cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn chằm chằm Đinh Giai Di, muốn xem Đinh Giai Di nói thế nào.
Đinh Giai Di tức giận trừng mắt nhìn Kiều Nam một chút, cảm thấy mình đây là sinh ra một con sói trắng, nhìn thấy cha mẹ cãi nhau, chẳng những không giúp khuyên can, còn muốn làm loạn để lão Kiều mắng bà ta mới được: "Hết rồi, không còn nữa."
Đinh Giai Di không quên buổi trưa, nói thế nào với Kiều Nam, khẩu cung trên dưới nhất định phải giống nhau.
"Hết rồi?" Kiều Đống Lương nhíu mày, giọng nói tràn đầy vẻ không tin: "Tôi nhớ rõ ràng là còn nửa vỉ thuốc hạ sốt, bà nói đã hết rồi?"
Thấy Đinh Giai Di nói như vậy, Kiều Nam vô cùng chắc chắn, đừng nói là uống nửa vỉ, cô căn bản ngay cả một viên cũng chưa từng uống, sở dĩ có thể hạ sốt, là nhờ vào Địch Thăng.
Thế nhưng cô mở hòm thuốc, đích thật là không tìm thấy thuốc hạ sốt.
Cái miệng nhỏ xinh đẹp của Kiều Nam mấp máy, ánh mắt như nước trong veo chớp một cái, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, sau đó cả người như bị trúng tà, bước đến sau bếp nhà họ Kiều.
"Nam Nam, em sao thế?" Kiều Tử Khâm cảm giác Kiều Nam là lạ, muốn cản Kiều Nam lại.
Khi Kiều Tử Khâm nhìn thấy Kiều Nam đi về phía sau bếp, không hiểu vì sao, trong lòng cảm thấy không ổn, vội vàng kéo tay Kiều Nam lại: "Nam Nam, bây giờ em đang bị bệnh, cần nghỉ ngơi ở trên giường. Trong nhà không có thuốc, chờ cha mua cho em uống, ngày mai sẽ ổn thôi."
Kiều Nam bỗng nhiên dừng chân, con mắt đen kịt cứ như vậy nhìn chằm chằm Kiều Tử Khâm, mãi cho đến khi Kiều Tử Khâm thấy chột dạ, tóc gáy dựng đứng.
Thái độ của Kiều Nam đối với Kiều Tử Khâm, khiến hai vợ chồng Kiều Đống Lương cũng nhịn không được nhăn mày.
Không đợi Đinh Giai Di mở miệng mắng, Kiều Nam gạt tay Kiều Tử Khâm, chạy vào sau bếp, sau đó lật đổ thùng rác ra mặt đất.
Kiều Tử Khâm sợ hãi kêu lên một tiếng, không thể nào, Kiều Nam không thể biết được.
Nghĩ tới chuyện gì đó, sắc mặt Đinh Giai Di cũng thay đổi, muốn giữ chặt Kiều Nam.