Edit: Moon
"Địch, anh Địch?" Kiều Nam dò xét gọi một tiếng.
"Ừm." Địch Thăng nhàn nhạt đáp.
Xác nhận mình không nhận lầm người, Kiều Nam thở phào một hơi, cùng là con cái trong tiểu khu, nhưng Địch Thăng là "Con nhà người ta" ở toàn khu.
Từ nhỏ anh đã có thành tích tốt, chẳng những học giỏi mà thể lực cũng tốt hơn người, rất sớm đã tham gia quân ngũ. Không giống với người khác, có vài người vì tham gia quân ngũ mà trực tiếp từ bỏ việc học, Địch Thăng lại là song tu, chẳng những tham gia luyện tập trong quân doanh, mà còn có cả văn bằng.
Cũng bởi vì Địch Thăng có học thức cùng lai lịch tốt, không cần dựa vào gia thế mà anh vẫn được thăng tiến rất nhanh, cho đến khi anh chạm đến vị trí không ai có thể với tới. Ngay cả mẹ cô cũng thường xuyên lấy Địch Thăng từng ở trong tiểu khu ra mà kiêu ngạo.
"Cảm ơn anh Địch." Sau khi nhận ra trước mắt là một nhân vật lớn, Kiều Nam mới phát hiện máu mũi đã ngừng chảy, hơn nữa tay cũng được rửa sạch, chỉ là quần áo trước ngực vẫn còn đỏ rực.
Người giúp Kiều Nam ngừng chảy máu mũi, đương nhiên chính là Địch Thăng.
"Không có gì, em vừa uống thuốc, cần nghỉ ngơi, ngủ một lát đi." Địch Thăng lãnh đạm gật đầu, sau đó cầm cuốn sách nguyên bản toàn Anh ngữ đọc.
Địch Thăng vừa nói vậy, Kiều Nam đúng là cảm thấy có chút buồn ngủ, hai mắt nhắm lại, thân thể khẽ xoay, mấy giây sau liền ngủ thϊếp đi.
Địch Thăng ngẩng mặt, nhìn thấy Kiều Nam thật sự đã ngủ thϊếp đi, lấy một chiếc chăn mỏng, đắp trên bụng Kiều Nam, sau đó một người ngủ, một người đọc sách, bầu không khí hòa hợp khá khác biệt, cũng có chút hài hòa.
Giấc ngủ này của Kiều Nam, ròng rã đến trưa, đến lúc Kiều Nam tỉnh lại, thuốc chẳng những phát huy tác dụng, hơn nữa cả người cô đều đổ đầy mồ hôi, vừa mở mắt, Kiều Nam rõ ràng cảm thấy thân thể của mình thoải mái hơn không ít.
"Tỉnh rồi." Nghe thấy Kiều Nam cử động, Địch Thăng ngước mắt lên, nhìn xuống mặt Kiều Nam.
"Cảm, cảm ơn anh Địch." Dưới ánh mắt không giận mà uy của Địch Thăng, Kiều Nam cảm thấy áp lực, cái miệng nhỏ nói chuyện cũng không lưu loát.
"Em sợ anh?" Địch Thăng hỏi, trong ấn tượng của anh, con gái của bác Kiều cũng không phải là Tiểu Kết Ba.
"Không, không có." Kiều Nam chột dạ nói một câu, trong lòng thầm nghĩ trong mấy đứa trẻ trong tiểu khu có mấy ai không sợ mặt đen của Địch Thăng chứ.
Cô nhớ rõ, lúc Địch Thăng khoảng mười tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa trắng lại vừa mềm, nói không chừng khoảng hai, ba mươi năm sau, chính là một tiểu chính thái trắng nõn nà.
Nhưng sau khi Địch Thăng tham gia quân ngũ, khuôn mặt so với ngọc còn trắng hơn kia đã biến thành màu lúa mì, so với khi còn bé trông đáng sợ hơn nhiều.
"Không còn sớm nữa." Địch Thăng cũng không vạch trần lời nói dối của Kiều Nam.
Mặt Kiều Nam tái đi, hai tay nhỏ khẩn trương nắm chặt thành nắm đấm ở hai bên: "Vậy, vậy em về nhà."
Nhìn thấy biểu lộ vô cùng đáng thương trên khuôn mặt lớn bằng bàn tay nhỏ, giống con mèo nhỏ trong cơn mưa thu trong một lần anh đi làm nhiệm vụ, lòng Địch Thăng mềm nhũn: "Nếu có gì khó khăn, em cứ đến tìm anh."
Kiều Nam ngạc nhiên nhìn Địch Thăng: "Được ạ, cảm ơn anh Địch."
Nói xong, Kiều Nam không thể không biết xấu hổ tiếp tục ở lại nhà họ Địch, chỉ có thể về nhà họ Kiều.
Kiều Nam rời đi không lâu, chị gái Địch Hoa của Địch Thăng liền trở về. Khi Địch Hoa định ngồi trên ghế salon hỏi tại sao Địch Thăng quay về, lại nhìn thấy có vết máu trên ghế salon nhà mình, giật mình kêu lên: "Địch Thăng, em bị thương, sao lại bị?"
"Không có." Địch Thăng nhíu nhíu lông mày, những vết máu kia hẳn là do con gái nhà họ Kiều để lại.