Một lần nữa tiếp thu tri thức một lần nữa quả nhiên không phải một chuyện dễ dàng, tâm trạng Kiều Nam rất phiền muộn.
"Sách cũng bị mất."
"Không có?" Thầy Trần kinh ngạc nhìn Kiều Nam: "Đâu mất rồi?"
"Bị mẹ em bán đi rồi ạ."
Sau khi trùng sinh, Kiều Nam đã suy nghĩ rõ, cô sẽ không giấu những chuyện mẹ cô đã làm với cô, cũng không muốn dùng việc này để lấy thương cảm, cô chỉ muốn những người cần thiết biết hoàn cảnh của cô và đến thời điểm thích hợp sẽ giúp đỡ cô.
Đúng là hiện tại cô cần thầy giúp đỡ, cho cô thoát khỏi căn bếp ấy một chút, nếu không với thành tích này của cô sao đuổi kịp, làm sao lấy lại trình độ cô đã từng có.
Thầy Trần lập tức không phản đối, sáu tháng cuối năm lớp mười đều là ôn tập, không có kiến thức mới, kiến thức lớp năm đầu và năm hai của cấp hai chiếm tỉ lệ cao trong đề thi vào cấp ba.
Biết rõ con gái sắp thi cấp ba còn bán hết sách đi, kiểu người lớn gì vậy chứ, cố tình à?
Nghĩ đến những gì gần dây ông nghe được, thầy Trần hỏi: "Kiều Nam, nghe nói chị của em đã vào trường trung học liên kết?"
Trường trung học liên kết là một trường trung học tốt, nhưng hơi khó vào.
"Vâng, hôm nay bắt đầu báo danh chính thức bắt đầu đi học." Kiều Nam sững sờ, thực sự là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Mười năm sau dùng tiền mua điểm cũng không có gì lạ, thế nhưng ở thời điểm này vẫn tương đối hiếm. Hơn nữa thứ mẹ cô dùng tiền mua không phải điểm mà là quan hệ tình nghĩa.
Đến khi cha biết chuyện mẹ vì Kiều Tử Khâm mà đặc biệt đến gặp ông ngoại, nói không chừng cha sẽ tức đến bốc khói đầu mất.
"..." Thầy Trần nghiêm mặt, sắc mặt rất khó coi.
Nếu nói Kiều Nam có thể học ở trường trung học liên kết thì ông tin, nhưng Kiều Tử Khâm có thể học thì ông không tin. Hơn nữa không cần ông không tin thì sự thật đã hiện ra ở trước mặt rồi, trình độ của Kiều Tử Khâm cho tới nay chỉ là trung bình, sao có thể đến học ở trường trung học liên kết được.
Chỉ là với đứa trẻ Kiều Nam này, không hiểu sao thầy Trần thấy đau lòng khi đối mặt với thành tích tám mươi năm này, "Không có sách cũng không sao, thầy sẽ nghĩ cách giúp em. Em có nền tảng tốt, còn thời gian một năm nữa có thể theo kịp được. Em biết nhà thầy mà phải không, chỉ cần em rảnh rỗi thì đến tìm thầy, có biết không?"
"Cảm ơn thầy Trần." Kiều Nam quét sạch chán nản trước đó, lấy dũng khí: "Chuyện sách em đã tự nghĩ cách giải quyết ạ."
"Giải quyết thế nào?"
"Em đến trạm tái chế chất thải để mua một bộ, em cũng đang xem xét rồi. Nếu có gì không hiểu, chắc chắn sẽ đến làm phiền thầy Trần ạ."
Thầy Trần cao hứng cười: "Không phiền. Kiều Nam, đừng làm áp lực quá lớn cho bản thân, cần biết kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi có hiểu không?"
"Vâng, em hiểu rồi."
Thành tích toán học đã có, sau đó chính là ngữ văn và tiếng anh.
Thành tích ngữ văn của Kiều Nam không kém nhiều so với toán học, cũng hơn tám mươi điểm, không cao không thấp nhưng cứ là nội dung cần trí nhớ thì Kiều Nam đều không đạt, không có một phần.
Những bạn học không biết chuyện nhìn thấy hai môn liên tiếp của Kiều Nam thấp thì hả hê, cũng có người nghi ngờ có phải đầu óc Kiều Nam úng nước không mà đột nhiên dốt đi hoặc là muốn học dốt.
Học sinh giỏi mà trước đó bọn họ vẫn ngước nhìn mới qua một kì nghỉ hè gần hai tháng ngắn ngủi đã thành học sinh kém rồi?
Giáo viên ngữ văn là một giáo viên xinh đẹp dịu dàng. Cô giáo nhìn thấy thành tích của Kiều Nam như thậy thì rất phiền muộn, tối hôm qua còn ngủ không ngon giấc suy nghĩ xem hôm nay phải phê bình Kiều Nam thế nào, tránh việc Kiều Nam cho rằng thành tích mình vẫn tốt có thể không cần cố gắng rồi làm ra một bài kiểm tra khiến cô giáo thất vọng.