Hiện giờ thì sao?
Đinh Giai Di không thể không thừa nhận kết quả học tập của con gái út tốt hơn con gái lớn một chút.
Con gái lớn thi trung học không tốt. Cùng là đi học nhưng con gái út thi tốt hơn con gái lớn, cho dù hiện giờ không thể khiến ông Kiều thay đổi quan điểm nhưng mà chỉ cần con gái út thi kém hơn con gái lớn thì bà ta mới dễ dàng thuyết phục được ông Kiều.
“Mẹ, đừng bàn đến chuyện này nữa.”
Vừa nói tới tiền, Kiều Tử Khâm còn buồn bực hơn Đinh Giai Di.
Trong tay Kiều Nam có tiền, Kiều Tử Khâm vẫn biết rõ hơn so với Đinh Giai Di.
Kiều Tử Khâm là người không biết giữ tiền, ba mẹ cho bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, cô ta cùng biết Kiều Nam không tiêu một chút nào, tích cóp từng chút một mà có.
Kiều Tử Khâm sở dĩ không mách Đinh Giai Di là Kiều Nam có tiền là bởi cô ta biết, Kiều Nam có không ít tiền, nếu như để mẹ biết thì mẹ sẽ thu hết, chi bằng bảo Kiều Nam dùng tiền mua đồ cho cô ta. Thế nên, Kiều Tử Khâm mới không hé răng về số tiền này.
Cô ta cũng đã nghĩ kỹ, Kiều Nam rất dễ dỗ dành. Chỉ cần cô ta tốn chút thời gian cùng sự ân cần, dỗ dành Kiều Nam thật tốt, số tiền Kiều Nam có sẽ dùng để mua đồ cho cô ta.
Kiều Tử Khâm hoàn toàn coi Kiều Nam là cái hũ tiền dự trữ của mình.
Hiện giờ, tiền không còn, lại còn khiến Kiều Nam có thêm cơ hội đi học, Kiều Tử Khâm liền không thoải mái trong lòng.
Sớm biết như vậy, cô ta sẽ không để Kiều Nam giữ được số tiền này. Mấy ngày trước, đã sớm dỗ dành Kiều Nam mua quần áo cho cô ta.
Lúc này, Kiều Tử Khâm có cả giác, nếu là mấy ngày trước cô ta dỗ dành Kiều Nam thì nhất định có thể lấy được số tiền trong tay Kiều Nam đi mua quần áo.
Chỉ là hiện giờ khó rồi.
“Được rồi, không nói đến tiền nữa, nói đến chuyện học tập của con đi. Tử Khâm, chuyện trước đó mẹ sẽ không hỏi con, nhưng sau khi con lên trung học nhất định phải nỗ lực học tập.” Đinh Giai Di biết thành tích học tập của Kiều Tử Khâm nên hai mày nhăn lại.
“Con biết rồi.” Kiều Tử Khâm giống như phát hỏa trong lòng. Cô ta cũng muốn học hành cẩn thận, cũng muốn có kết quả học tập tốt như Kiều Nam, cũng có thể đạt kết quả thi cử thật tốt để ba mẹ ra ngoài có thể nở mày nở mặt, cô ta có thể nở mày nở mặt.
Chỉ là….
“Kiều Nam đang học, con cấp 2 kết quả học tập không được tốt lắm, con thử bảo con bé dạy lại con đi.” Đinh Giai Di chợt lóe lên một biện pháp, trên thực tế, biện pháp này đã từng được sử dụng trước kia.
Kiều Nam lên lớp 7, Kiều Tử Khâm lớp 8, có đôi khi những bài toán lớp 8 cần áp dụng kiến thức của lớp 7 nhưng Kiều Tử Khâm không nhớ rõ, Đinh Giai Di đều bảo Kiều Tử Khâm hỏi Kiều Nam.
Chỉ là, khi nói với bên ngoài, Đinh Giai Di đều nói là ở nhà Kiều Tử Câm dạy Kiều Nam nên thành tích của Kiều Nam mới tốt như vậy. Đó đều là công lao của con gái lớn dành cho con gái nhỏ.
“Vâng.” Ánh mắt Kiều Tử Khâm sáng lên. Sao cô ta lại không nghĩ tới chuyện này chứ. Nếu cô ta cứ quấn lấy Kiều Nam, Kiều Nam sẽ không có thời gian ôn tập sao?
“Đi đi.”
“Nam Nam.” Kiều Tử Khâm không thèm gõ cửa, đẩy cửa đi thẳng vào phòng Kiều Nam.
“Làm gì? Lại định tới lấy sách của tôi?” Kiều Nam không thèm ngẩng đầu, tay vẫn đang giải một cái đề toán.
Đối với Kiều Nam mà nói, muốn ôn tập môn toán thì phải bắt đầu từ các bài tập mẫu ở trong sách. Huống chi, cuốn sách này cô chọn được đều có ghi chút cụ thể, hướng dẫn làm bài rất rõ ràng, có thể giúp ích cho Kiều Nam.
“Không phải, chị tới hỏi em một chút.” Nhìn thấy Kiều Nam đang cắm cúi làm toán, môn học khiến cô ta cảm thấy đau đầu, Kiều Tử Câm càng thấy biện pháp của mình hợp tình hợp lý.