Kiều Tử Khâm học hành không ra gì, Kiều Đống Lương đương nhiên là tức giận, thất vọng. Nhưng mà con gái mình nên ông ta vẫn thương, nhìn thấy Kiều Tử Khâm hào phóng hiểu chuyện hơn Đinh Giai Di, Kiều Đống Lương nhìn Kiều Tử Khâm ôn hòa hơn nhiều.
Kiều Nam đứng một bên nhìn thấy cảnh này thì thở dài. Đều là người một nhà, mẹ cô chỉ phạm vào những sai lầm nhỏ, ba cô tức giận lắm cũng chỉ cãi nhau vài câu, tuyệt đối sẽ không làm ầm làm ĩ với mẹ.
Nói trắng ra là, ba cô rất dễ dỗ dành.
Cũng biết điều này, sau khi trọng sinh, Kiều Nam ngoại trừ giữ những lợi ích bên ngoài thì cũng không gây chuyện, châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa hai vợ chồng Kiều Đống Lương.
“Ba, có thể cho con ăn hai quả trứng không?” Lấy lại tinh thần, Kiều Nam nhìn Kiều Đống Lương cười nói.
“Được, chỉ cần Nam Nam thích, đừng nói là hai quả, ba quả ba cũng đồng ý.” Kiều Đống Lương kéo Kiều Nam đi vào bếp, sau đó tự mình cán bột làm mỳ cho Kiều Nam ăn.
Không ngờ Kiều Đống Lương làm mì cán rất ngon. Không chỉ cán mì mà còn biết thả một chút hành lá vào bát mì, lại thêm hai trái trứng gà đỏ au trong bát, khiến bát mì đặc biệt thơm.
Ăn một miếng mì, Kiều Nam cười khổ trong lòng. Ba cô sở dĩ tự mình xuống bếp cán mì nấu mì cho cô ăn, một là vì đền bù, hai là vì hy vọng cô sẽ không tức giận Đinh Giai Di, cũng không để chuyện hôm nay trong lòng.
Đối mặt với chén mì thơm ngào ngạt, nhưng trong lòng lại chua xót, Kiều Nam khó chịu vô cùng nhưng chỉ có thể cúi mặt cắm cúi ăn.
Cô không mong mẹ cô có thể công bằng một chút, nhưng cô cũng không mong ba cô có thể ngang ngạnh quản mẹ nghiêm hơn.
Điều duy nhất cô có thể làm trong đời này là nỗ lực, học tập thật tốt, tìm được công việc nuôi sống bản thân, sau đó có gia đình riêng của mình, an an tĩnh tĩnh mà sống cuộc sống của riêng mình.
Còn mẹ cô với Kiều Tử Khâm, đời này, họ muốn yêu thế nào thì yêu, muốn sống thế nào thì sống, dù sao cô cũng sẽ không ở chung với họ, tự mình kiếm tiến, tự mình tiêu là tốt nhất.
Bữa cơm chiều này, 4 người nhà họ Kiều ngồi ăn vô cùng an tĩnh.
Kiều Đống Lương chỉ cán mì cho mình với Kiều Nam, Đinh Giai Di làm mì cho bản thân và Kiều Tử Khâm.
Một nhà bốn người, ngồi ăn bữa cơm chiều, chia làm 2 đầu bàn, ngoại trừ Kiều Nam, ba người khác đều cảm thấy hoảng hốt trong lòng.
Ăn xong mì, Kiều Nam đem chén đũa rửa sạch, xoay người về phòng mình lấy sách ra xem.
Đinh Giai Di nhìn thấy Kiều Nam chỉ dọn chén đũa của mình thì nổi giận định mắng Kiều Nam.
Kiều Tử Khâm vội vàng kéo Đinh Giai Di lại, nhìn bà ta lắc đầu, miệng mấp máy mấy chữ “Sổ tiết kiệm.”
Mấy chữ này giống như tử huyệt của Đinh Giai Di vậy. Mới giây trước bà ta giống như quả bóng cao su căng phồng, có thể tùy lúc nổ tung, nhưng nghe tới mấy từ này thì lập tức giống như trái bóng bị xì hơi, ủ rũ đến thảm thương.
“Mẹ, để con rửa.” Kiều Tử Khâm không thích cảm giác đầy dầu mỡ, nhưng đành nén nhịn, mang tới đi rửa.
Đinh Giai Di nắm tay Kiều Tử Khâm nói, “Không cần, để mẹ rửa là được rồi, con gái mẹ nào có thể làm những chuyện nặng nhọc này, con cứ về phòng nghỉ ngơi đi… Tử Khâm, tình trạng nhà mình như thế nào mẹ không có giấu con, đừng chọc ba con giận khiến mẹ có nhiều hơn phiền phức, biết không?”
“Mẹ, mẹ yên tâm, con hiểu, sẽ không chọc giận ba.” Kiều Tử Khâm cũng hối hận chuyện lúc trước xúi giục mẹ mang hết sách đi bán, một quyển cũng không để lại, khiến bản thân bây giờ muốn giả vờ cũng không được.
Kiều Nam không biết, chuyện Đinh Giai Di chỉ định mang sách của cô đi bán chứ không muốn động tới sách của Kiều Tử Khâm.
Còn Kiều Tử Khâm thì vất vả lắm mới tốt nghiệp được cấp 2, nhìn thấy đống sách đó lại thấy ghét, chỉ muốn bán hết.
Hơn nữa, cô ta còn nói với Đinh Giai Di, nếu không bán sách của cô ta đi, Kiều Nam không có sách hỏi mượn cô ta thì phải làm sao?