“Hiện giờ là đầu thu, trời vẫn rất nóng, ai lại không có toát mồ hôi, cả người đều là mùi mồ hôi. Mới nói chị hiểu chuyện chị lại ngớ ngẩn như vậy. Sao có thể nói một cô gái thối trước mặt cô ấy chứ?!”
Địch Thăng nhếch miệng cười châm chọc. “Lúc trước, rốt cuộc làm thế nào mà được chọn vào quân đội? Với lại đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển như chị, chỉ có thể để người ta sai khiến.”
Địch Hoa tức hộc máu. Cái người em ruột này của cô, miệng đúng là có độc mà.
“Số sách này chắc hẳn là Kiều Nam mua từ cửa hàng thu mua đồ phế liệu về.”
Ánh mắt Địch Thăng nhíu lại. Từ cái mùi trên người Kiều Nam, cùng mấy vết bẩn trên khuôn mặt nhỏ của cô liền đoán ra, lúc nãy, trước khi tới nhà anh, Kiều Nam đã tới đâu.
Địch Hoa nhướng mày.
Thật sao?
Khi Kiều Nam ôm một đống sách trở lại, Địch Hoa quả nhiên chú ý nhiều hơn tới cô, chú ý tới mùi trên người Kiều Nam chứ không phải chú ý tới cô.
Nhìn thấy vẻ ngoài của Kiều Nam giống như Địch Thăng nói, Địch Hoa mới yên lòng, “Sao em lại đi tới cửa hàng thu mua đồ cũ mua sách?”
Hơn nữa, tùy tiện chọn, lại chọn được sách của Bành Vũ.
“….” Kiều Nam xấu hổ cười cười.
Cô không biết nói thế nào với Địch Hoa. Cô có thể nói tình trạng nhà mình với anh Địch, nhưng với chị gái của anh Địch, cô không nói được.
“Bộ bàn học này?” Kiều Nam phát hiện, hiện giờ trong căn phòng này không những có điện sáng mà còn có thêm một bộ bàn học.
Bàn học sạch sẽ, bề ngoài trơn bóng, nhìn cũng đủ biết là có người thường xuyên sử dụng.
“Chị của anh ở nhà không nhiều lắm, để không dùng cũng phí.” Địch Thăng thản nhiên nói.
“Cảm ơn chị Địch Hoa.” Kiều Nam vô cùng nghiêm túc quay lại nhìn Địch Hoa cảm ơn. Hiện giờ cô chẳng những có phòng học mà còn có bàn học.
Tuy rằng tình huống có chút phức tạp nhưng ở trong lòng Kiều Nam, như vậy còn tốt hơn nhiều so với ngồi học ở nhà họ Kiều.
Kiều Nam lén lau nước mắt. Như vậy, ông trời thật sự không bạc với cô, chẳng những để cô được trọng sinh, còn để cô gặp được hai người tốt.
Địch Hoa nhướng mày, miệng dẩu ra hình chữ O, vẻ ngạc nhiên, chỉ là cô ta nhìn Địch Thăng có ý hỏi, Tiểu Kiều sao lại như vậy, cảm động tới chảy nước mắt?
“Sách mang tới hết chưa?” Địch Thăng không để ý tới vẻ mặt của Địch Hoa, xếp số sách Kiều Nam mới bê tới thành bộ, từ lớp 7 đến lớp 9.
“Đã mang tới hết.” Kiều Nam nói nghiêm túc. Vì số sách này cô đã tiêu nhiều hơn 3 đồng so với số tiền cô tiết kiệm 15 năm.
Kiều Nam thật sự hoài nghi, mẹ cô đem sách của cô cùng Kiều Tử Câm đi bán có thu được 3 đồng hay không.
“Được rồi, chỗ này để lại cho em.” Địch Thăng kiên quyết lôi kéo Địch Hoa mãi không chịu đi ra ngoài.
“Em làm gì vậy.” Địch Hoa bị Địch Thăng lôi kéo mà không vui, đánh lên bàn tay anh ta một cái. “Đối với con gái tốt như vậy, đem được bàn học thường dùng cho cô ấy dùng, mà lại đem chuyện tốt đẩy lên người chị. Chị là chị ruột của em, sao chưa từng thấy em tốt với chị như vậy?”
“Đúng rồi, Tiểu Kiều là như thế nào? Vì sao lại phải đi tới cửa hàng thu mua phế liệu mua sách?”
“Theo chị là vì sao?” Địch Thăng liếc Địch Hoa một cái, biết rõ còn cố hỏi.
Địch Hoa nhếch khóe miệng cười nói. “Tiểu tử thối, em đối đãi với chị gái ruột bằng cái thái độ này sao?”
Địch Thăng liếc mắt nhìn Địch Hoa một cái, không nói gì.
Bản thân không đáng tin cậy lại còn thích trêu chọc em trai, nếu không phải là anh cẩn thận, đã sớm bị Địch Hoa chọc cho tức chết.
Địch Hoa quay đầu nhìn cô gái đã bắt đầu nghiêm túc mở sách ra học ở trong phòng rồi mới theo chân Địch Thăng đi vào nhà, không còn có ý kiến về chuyện của Kiều Nam nữa.