Chương 12.1 nội tình

Địch Hoa để mặt ướt đi tới thư phòng, đá đá Địch Thăng đang xem sách mấy cái, “Bên ngoài có một cô gái nhỏ, em nhìn xem có quen không, chắc là không quen chứ?”

Cái người em trai này của cô ta, ngoại trừ giới tính nam, không thích nữ cũng chẳng thích nam. Lần này, cô ta còn tưởng rằng cây vạn tuế nhà mình nở hoa, em trai thông suốt rồi.

Địch Thăng gập cuốn sách đến bang một tiếng, đứng dậy đi ra cửa.

Địch Hoa sửng sốt.

Vậy là cô nhóc kia tới tìm em trai mình?

Địch Hoa thò đâu qua cửa sổ nhìn ra ngoài, xem náo nhiệt.

Biết rõ tính tình Địch Hoa, Địch Thăng cũng chẳng phải dạng vừa, ra khỏi cửa lập tức đóng lại khiến Địch Hoa một cái lông cũng chẳng nhìn thấy, bực bội dậm chân bình bịch.

Cô gái mà Địch Hoa nhìn thấy chính là Kiều Nam. Địch Thăng nhìn Kiều Nam vài lần, cũng may, hôm nay cô nhóc này ngoài việc mặt có mấy vệt bẩn thì không bị thương, không chảy máu.

“Có việc?” Địch Thăng hỏi.

Kiều Nam tươi cười. Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nghĩ tới chuyện chạy tới tìm Địch Thăng trợ giúp. “Anh Địch, anh có thể cho em để nhờ một ít đồ không? Nhưng mà mấy thứ đồ này em cũng thường xuyên muốn tới sử dụng.”

“Đồ gì?”

“Sách.”

Địch Thăng mím đôi môi mỏng sau đó hỏi, “Lại ầm ĩ với mẹ ở nhà?”

Ngày hôm qua, Kiều Nam có nói với anh, mẹ cô không muốn cho cô đi học, “Bà ấy muốn bán sách của em?”

Kiều Nam cười khổ. Mẹ cô không phải là muốn bán sách của cô mà là đã bán. Số sách này cô đã phải mua lại. “Kiến thức lớp 7 lớp 8 em có chút quên, còn một năm cấp 2, em muốn thi đỗ trung học, muốn được học đại học.”

“Được, em đi theo anh.” Địch Thăng gật đầu. Mấy ngày trước anh đã đồng ý với Kiều Nam, chỉ cần Kiều Nam có chuyện có thể tới tìm anh giúp đỡ.

Nhìn bóng lưng dày rộng đáng tin cậy của Địch Thăng, sắc mặt Kiều Nam như giãn ra. Cũng may, còn có anh Địch trợ giúp.

Chỉ là, cô không nghĩ tới, cái người thoạt nhìn luôn lạnh nhạt cao cao tại thượng như anh Địch, tính tình lại tốt như vậy.

Địch Thăng dắt Kiều Nam và phía sau nhà họ Địch. Phía sau nhà có một căn phòng nhỏ, vốn chỉ để đồ linh tinh, gần đây là dọn sạch sẽ, rồi để không từ đó.

Địch Thăng đưa chìa khóa căn phòng cho Kiều Nam nói, “Cái này là chìa khóa căn phòng, cái này là chìa khóa cửa sau nhà anh, đừng làm mất.”

Kiều Nam ngẩn người. Cô nhìn Địch Thăng không chớp mắt. Tuy rằng cô biết anh Địch là người tốt, nhưng cũng thật sự tốt quá, chìa khóa cửa sau nhà cũng giao cho cô.

Chuyện này có hợp lý không?

“Nhớ chưa?” Địch Thăng lạnh lùng hỏi lại.

“Nhớ rồi.” Kiều Nam vội vàng gật đầu. “Chuyện này, có đúng không?”

“Nhớ là tốt rồi, em chuyển sách tới đi.” Địch Thăng không có trả lời câu hỏi của Kiều Nam mà chỉ nhắc cô mau chuyển sách tới.

“Vâng, được.” Nhớ tới số sách, Kiều Nam giống như con thỏ nhỏ, nhanh chân chạy biến.

Kiều Nam vừa đi, Địch Thăng liền vào nhà lấy bóng đèn ra thay. Bóng đèn đã cháy từ nửa năm trước cũng chưa có thay mới. Anh cũng dọn sạch những đồ vật còn sót lại trong phòng bỏ không đó.

Địch Thăng thay bóng đèn, dọn phòng xong thì lại về thư phòng bê một bộ bàn ghế trong phòng mình tới căn phòng nhỏ để không đó.

“Ai da, chuyển nhà sao? Chuyển tới chỗ nào vậy?” Địch Hoa nhìn thấy em trai bận rộn thì tò mò.

“Ai da, em dọn tới đây làm gì?” Nhìn thấy Địch Thăng chuyển bộ bàn ghế tới căn phòng nhỏ thì Địch Hoa càng thêm tò mò. “Em định làm cái gì mà chạy tới đây? A, em đã thay bóng đèn rồi sao?”

Địch Hoa kéo cái dây đèn, căn phòng vốn tối tăm bỗng sáng bừng lên.