Lúc này không giống như trước khi Kiều Nam trọng sinh, trong tay có một khoản tiền lớn, nhìn số tiền trong tay không nhiều, nhỏ nhất là một hào, tờ tiền có mệnh giá lớn nhất cũng chỉ là tờ một đồng.
Kiều Nam đếm đếm, chỉ có hơn 10 đồng.
Cuối thập niên 80 đầu thập niên 90 số tiền này rất có giá trị. 10 đồng ở thời kỳ này đổi sang mệnh giá của thế kỷ 21 phải hơn 100 đồng còn bị cho là rẻ.
Đời trước, cô dùng 10 đồng này có thể mua cho Kiều Tử Khâm một đôi giày da màu đen, một bộ váy tương xứng, mặc lên trông rất Tây.
Kiều Tử Khâm chính là mặc trên người toàn bộ trang phục cô mua bằng hơn 10 đồng này đi tới trường cấp 3 nhập học.
Đời này, cô sẽ không tiêu bất cứ đồng nào cho Kiều Tử Khâm nữa.
Mang theo số tiền lớn, Kiều Nam đi thẳng ra cửa, Kiều Tử Khâm muốn ngăn cũng không ngăn được.
Lúc Đinh Giai Di về tới nhà Kiều Nam đã đi được hơn 1 tiếng đồng hồ. Đinh Giai Di hỏi, “Kiều Nam đâu?”
Sắc mặt Kiều Tử Khâm có chút lo lắng, “Mẹ, hôm nay Nam Nam muốn đi tìm sách lớp 7, lớp 8.”
“…” Đinh Giai Di ngẩn người.
“Hình như Nam Nam đã đoán được mẹ đem sách của nó đi bán, mới rồi Nam Nam đi ra ngoài, con muốn ngăn lại nhưng không ngăn được. Mẹ, mẹ nói xem Nam Nam có thể đi tìm ba hay không?”
Kiều Tử Khâm cảm thấy đau đầu. Kiều Nam trước kia cũng không thích nhất là ba mẹ cãi nhau vì mình. Nhưng hiện giờ, vì sao lại vì một chuyện nhỏ mà đi tìm ba, để ba với mẹ cãi nhau chứ?
“Mẹ thật sự là đời trước thiếu nợ con bé đời này phải trả mà.” Đinh Giai Di tháo cái tạp dề mới mặc ra, tức giận ném lên mặt đất, “Vì sinh con bé, mẹ với ba con đến cái bát sắt còn phải bán đi. Ba con vốn là bộ đội, thường xuyên ở chiến trường, đã là đại đội trưởng, thiếu chút nữa được lên tiểu đoàn trưởng, vì con bé mà mất hết tất cả. Con bé hủy hoại tiền đồ của ba con còn chưa đủ, hiện giờ còn muốn hủy hoại cả đời con sao?!”
Đinh Giai Di thật sự hối hận, hối hận đã sinh con thứ hai.
Nếu không sinh con thứ hai, ông Kiều hiện giờ chắc chắn là tiểu đoàn trưởng, bà ta sẽ là tiểu đoàn trưởng phu nhân, hơn nữa, công việc của bà ta ở Chính phủ, tuy rằng không quá quan trọng nhưng lại rất nhẹ nhàng.
Không sinh con thứ hai, cuộc sống của gia đình bà ta sẽ khiến người người nhìn vào mà hâm mộ, bà ta ở trong đại viện này sẽ có thể ngẩng đầu kiêu ngạo.
Vì sinh con thứ hai mà tiền đồ của hai vợ chồng bà ta đều bị hủy. Không hiểu đời trước bà ta mắc nợ gì cô con gái bé này.
Nuôi con gái lớn như vậy, con gái lại chẳng những không giúp được bà ta cái gì, chỉ biết lấy tiền trong nhà mang đi, khiến bà ta thêm phiền toái lại còn phá hoại tình cảm giữa bà ta với ông Kiều.
Bà ta đã tạo nên nghiệt gì mà sinh được một cô con gái như vậy chứ?!
Kiều Tử Khâm nghe Đinh Giai Di nhắc tới chuyện cũ thì không có gì phải nói.
Nhắc tới chuyện này, nỗi hận trong lòng Kiều Tử Khâm không hề kém Đinh Giai Di. Chỉ là, trong lòng cô ta có thêm một chút hận ý, hận sự xuất hiện Kiều Nam khiến cô ta không còn là con gái tiểu đoàn trưởng, cô ta cũng hận cả hai người làm cha mẹ là Kiều Đống Lương và Đinh Giai Di này.
Ba mẹ đã có một cô con gái rồi mà không thấy đủ sao? Sao lại còn sinh thêm một con người con nữa? Vì sao nhất định phải có con trai?
Nếu Kiều Nam là con trai thì đã đành, vì con trai mà vứt bỏ chén cơm, tiền trong nhà tiêu hết cho con trai thì mẹ cô ta cũng sẽ rất vui mừng.
Nếu như vậy, thì hiện giờ mẹ cô ta sẽ không phải là mắng mỏ Kiều Nam, chỉ sợ người bị mắng mỏ hiện giờ sẽ là con gái lớn là cô ta.
Kiều Tử Khâm hiểu rõ, Kiều Nam được sinh ra không phải là sai, cái sai của Kiều Nam là không phải con trai, không phải là đứa con trai mà ba mẹ cô ta dù có bị mất chén cơm cũng mong muốn có được.