Chương 98: Trước Khi Nhập Ngũ

Sau bữa trưa, Mục Cảnh An đi mượn một cái máy kéo của đại đội trưởng để đi gửi đồ cho bộ phận vận chuyển trong huyện, người của bộ phận vận chuyển nói sẽ giúp họ gửi đồ đến thành phố.

Khi bọn họ trở về từ huyện, bốn người nhà Mục Lão Nhĩ cũng trở về, gia đình lớn nhất của Mục Mộc cũng ở nhà, tất cả đều nói chuyện với Hứa Thúy Lan trong sân.

Mục Cảnh An: "Sao mọi người đều trở về cả rồi? Không đi làm?"

Anh hai Mục: "Bọn anh xin nghỉ phép rồi trở về tiễn các em. Lần này em đi không biết đến năm nào mới trở về, tối nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm."

Anh cả Mục: "Làm thêm vài giờ cũng không giàu lên được, chuyện gì quan trọng hơn trở về tiễn các em chứ? Sáng mai anh sẽ đưa các em đến thành phố rồi phụ khiêng đồ đạc"

Mục Cảnh An: "Không cần thiết, anh thả bọn em xuống trạm xe buýt là được, khi đến thành phố sẽ có người đón bọn em."

Anh cả Mục: "Được."

Trong lúc ba anh em ở đây nói chuyện, thì phía bên kia mấy cô gái cũng đang tâm sự.

Ba chị em dâu nhà họ Mục tuy không dành nhiều thời gian cho nhau, nhưng giữa họ cũng không có xung đột lợi ích gì, nên chung sống khá hòa thuận.

Khi hai người nghe tin họ sẽ rời đi, mỗi người chuẩn bị một miếng vải tặng cô và bảo cô mang nó theo.

Khi trời đã sập tối, người nhà thím cả Mục cũng đến.

Buổi tối, anh hai Mục đích thân xuống bếp và nấu một bữa ăn thật thịnh soạn để tiễn em trai.

Sau bữa ăn, gia đình thím cả Mục rời đi trước, trước khi đi, họ còn nhờ Mục Cảnh An giúp để ý giúp xem có công việc gì ổn thì sắp xếp cho em họ.

Sau khi bọn họ rời đi, Hứa Thúy Lan nói: "Mấy lời nhờ vả của thím con cứ nghe thôi không cần phải làm. Tiền bà ấy mai mối tụi con, ba mẹ sẽ là người trả. Lúc trước bà ấy có nói muốn mượn một số tiền, mẹ đã đồng ý cho mượn. Nhà mình có nhiều người thân như vậy, nếu con giúp dì và em họ, thì cũng phải lo liệu cho cả cậu và anh họ cọn, sau đó là đến dì và anh họ của con, con không quản hết được."

Mục Trọng Xuân: "Đúng vậy, nếu con mà làm, thì sau này không chỉ một người mà là năm sáu người sẽ tìm đến con. Tốt hơn hết là ngay từ đầu đừng dính vào những chuyện này, con cứ lo chăm sóc bản thân cho tốt, ba vẫn hy vọng nhà họ Mục chúng ta có thể sinh ra một sư đoàn trưởng, thế nên con không thể vì người khác mà chặt đứt tương lai của mình"

Mục Cảnh An dừng một chút: "Vâng, nghe theo hai người hết. Ba, con sẽ cố gắng"

"

"I Ở bên này, cả nhà ngồi lại và trò chuyện với nhau.

Những đứa trẻ ở bên kia dĩ nhiên không thể bỏ qua cơ hội này, chúng ngồi xổm lại cùng một chỗ và vẽ các vòng tròn.

Thành Thành: "Cháu trai Mãn Thương, cháu sẽ không quên chú chứ?" Cậu bé vừa ôm mặt vừa nói: "Chắc chắn chú sẽ không quên cháu đâu, sau này, mỗi lần thấy thối chân là chú sẽ nhớ tới cháu."

Nhạc Nhạc và Hồng Đậu cười khúc khích.

Mãn Thương: "... Dừng một chút rồi trả lời: "Vậy tốt nhất là chú quên cháu luôn đi."

Mãn Ý nói chen vào: "Chú Thành Thành, nếu chú nhớ chúng cháu thì cứ viết thư, cháu sẽ viết thư gửi lại cho chú."

Những đứa trẻ khác có thể không viết được thư, nhưng em trai của dì chắc chắn có thể viết, dì hiểu trẻ con nhất.

Nhạc Nhạc: "Chú cũng phải viết cho cháu nữa."

Hồng Đậu: "Cháu cũng muốn"

Thành Thành suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thì các cháu phải đợi cho đến khi chú học viết, sau khi chú học viết xong rồi, chú sẽ viết cho mỗi đứa một lá thư."

Mãn Thương: "Thật ra, chú không cần đợi đến lúc học viết, chú có thể nói những gì chú muốn viết rồi nhờ dì viết cho chú là được mà."

Thành Thành: "Cháu nói cũng đúng, đợi chú đến nơi rồi sẽ viết thư cho các cháu"

Những đứa trẻ nói chuyện cho đến khi người lớn giải tán.

Ngày hôm sau, khi bầu trời còn mờ mịt thì nhà họ Mục đã thức dậy.