- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Quân Hôn Kiều Sủng: Tôi Ở Thập Niên 70 Trêu Ghẹo Quân Nhân
- Chương 97: Trước Khi Nhập Ngũ
Quân Hôn Kiều Sủng: Tôi Ở Thập Niên 70 Trêu Ghẹo Quân Nhân
Chương 97: Trước Khi Nhập Ngũ
Hàng xóm bên cạnh bởi vì chuyện này mà cả ngày cãi nhau ầm ĩ Tống Thanh Ninh đứng hóng chuyện cả buổi trời, chứng kiến từ đầu đến cuối, ngay trước khi cô rời đi.
Mục Cảnh An nhìn cô còn đang đứng trên ghế, nói: "Đừng xem nữa, xuống xem thứ gì đã cần mang đi, thứ gì không."
"Tới đây.
Tống Thanh Ninh nhảy xuống ghế đẩu, đi tới bên cạnh anh, sau đó ôm và hôn anh một cái.
"Tên cỏ làng nhà hàng xóm bị phát hiện hắn lấy trộm tiền của mẹ hắn để mua mấy tấm vải tốt cho vợ tương lai, giờ hắn đang bị mẹ đánh nè."
Nói đến cỏ làng, cô bĩu môi, Mục Cảnh An nhà cô đẹp trai hơn tên cỏ làng bên cạnh nhiều, nói trắng ra thì nếu không phải vì Mục Cảnh An không ở nhà, nên người trong làng mới sắp quên anh, thì bao giờ đến phiên cây cỏ làng này?
Mục Cảnh An: ".." Rất đúng lúc lên tiếng: "Vậy nên, đàn ông nên giống như anh, có khả năng mua đồ cho vợ của họ."
Tống Thanh Ninh: "Đó là lí do em lấy anh á."
Mục Cảnh An khẽ mỉm cười.
Tống Thanh Ninh buông anh ra, sau đó đi vào nhà: "Chúng ta không cần mang theo đồ ăn, cứ mang hết đến cho ba mẹ. Quần áo, TV, xe đạp, là tất cả những thứ mình phải mang theo."
Cô vừa nói vừa cầm lấy cái túi ở bên cạnh và bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Mục Cảnh An: "Tivi, xe đạp, những thứ này buổi chiều chúng ta sẽ đi gửi cho bộ phận vận chuyển trong huyện, tháng sau bọn họ vào phía nam tặng quà, có thể tiện thể giao đồ cho chúng ta. Đừng mang quá nhiều mền, hai ba cái là đủ rồi, phía nam không lạnh"
Trong thoáng chốc, cô muốn nói cho anh biết về chậu châu báu, có sẵn không gian không để chứa mà lại đi làm phiền người khác, cảm thấy cứ ngớ ngẩn thế nào ấy.
Nhưng cô đã chứng kiến việc người thân tranh giành tiền bạc, cuối cùng vẫn chọn không nói ra chuyện chậu châu báu của mình, hiện tại cô vẫn chưa muốn tiết lộ chuyện này với ai cả.
Tống Thanh Ninh: "Ừm, nếu không cần dùng nhiều mền, vậy anh mang hai cái cho ba m đi, chúng ta giữ lại bốn cái."
Sau khi kết hôn, họ có tổng cộng tám cái mền, ở đó cũng không cần nhiều như khi ở quê. Dù sao cũng phải cất chúng đi, chi bằng mang hai cái ra để họ dùng.
Mục Cảnh An: "Được."
Như sực nhớ ra thứ gì đó, cô nói: "Anh mang đài phát thanh sang cho họ luôn đi, để thường ngày họ có cái để gϊếŧ thời gian cũng tốt. Dù sao, chúng ta cũng còn một chiếc TV, nếu sau này cần đến, tụi mình vẫn có thể đi mua một cái khác."
Thực ra, cô vẫn còn một cái trong không gian, vào lần đầu tiên cô phát hiện chậu châu báu, cô đã vô cùng tò mò, vậy nên cô đã gom hết mọi thứ trong nhà vào nó, bao gồm cả đồng hồ.
Đến lúc đó cô sẽ tìm một cái cớ để lấy từ trong không gian là được.
Nhưng TV và xe đạp thì không thể lưu trữ được, vì chúng khá đặc thù và có giá trị.
Mục Cảnh An: "Em chắc chứ? Em có chắc chắn là muốn tặng cả đài phát thanh cho họ không? Không phải nó là sính lễ sao?"
Tống Thanh Ninh: "Chắc chắn."
Mục Cảnh An: "Vậy được, cảm ơn vợ." Sau đó, anh nói thêm: "Cảm ơn em đã hiếu thảo với họ."
Tống Thanh Ninh nhìn anh: "Khách sáo gì chứ? Em hiếu thảo với ba mẹ anh, thì anh cũng phải hiếu thảo với ba mẹ em đó, cho dù bọn họ đi rồi, thì sau này đến Thanh Minh anh cũng phải đến quét dọn mộ của họ."
Mục Cảnh An: "Đó là đương nhiên."
Hai người vừa trò chuyện vừa dọn dẹp, tới trưa thì về cơ bản mọi thứ đã được đóng gói xong.
Mục Cảnh An lần lượt đem đồ đạc sang đưa cho Hứa Thúy Lan, lão phu nhân cười tươi như hoa, đã lâu bà không được đắp chăn bông mới. Chạm vào đài phát thanh, bà cười tới mức lộ cả răng.
Không có ông bà già nào trong làng có đài phát thanh, họ chính là người đầu tiên!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Quân Hôn Kiều Sủng: Tôi Ở Thập Niên 70 Trêu Ghẹo Quân Nhân
- Chương 97: Trước Khi Nhập Ngũ