Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quân Hôn Kiều Sủng: Tôi Ở Thập Niên 70 Trêu Ghẹo Quân Nhân

Chương 92: Chậu Châu Báu Buồn Bực Rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nếu người không tốt, bán đồ xong lại rách việc, như thế rất khiến người ta khó chịu.

Đại tỷ: “Người ta ấy mà không thể xem là hoàn toàn tốt cũng không thể xem là hoàn toàn xấu được. Trước đây chị bị đánh, nhà họ cũng giúp đỡ chị. Quan trọng là nhà họ đang trông chờ một công việc, hơn nữa trong nhà còn không thiếu tiền.

Tống Thanh Ninh: “Vậy được, làm phiền chị rồi."

“Chuyện này có gì mà làm phiền hay không làm phiền chứ? Em qua bên cạnh chờ chị nửa tiếng, đợi chị tan ca bên này sẽ dẫn em đi."

“Được."

Cô ở đấy đợi đến trưa, chị gái nhân viên kinh doanh vừa tan làm hai người liền cùng nhau đi đến khu vực gần nhà của cô ấy. Chị gái ấy gọi người ta ra, đối phương thực ra muốn mua, nhưng lại muốn ép giá.

Cô muốn sáu trăm, nhưng bên kia chỉ muốn bỏ ra bốn trăm.

Tống Thanh Ninh: “Nể mặt đại tỷ, nhiều nhất tôi cũng chỉ giảm được mười tệ. Chị muốn mua thì mua, không mua thì để tôi đi."

Đối phương vẫn cứ làm khó: “Em gái à, nhà chúng tôi nhất thời không lấy ra được nhiều tiền như thế, ông nhà tôi lại đau ốm thuốc men quanh năm..."

"} Chuyện kể khổ này cô sẽ không nghe, hơn nữa hàng xóm nhà chị còn bán chị từ lâu rồi, nói nhà chị không thiếu tiền, cô quay lưng bỏ đi.

Đối phương thấy cô bỏ đi, liền gấp gáp ngăn cô lại: “Đồng chí cô đừng đi mà, chúng ta có chuyện gì từ từ nói, năm trăm, năm trăm có được không, cô cũng nên nhượng bộ thêm chút có phải hay không?"

Tống Thanh Ninh quay đầu lại nói: “Chị Vương, tôi nghe nói bình thường chị là một người rất lanh lẹ sảng khoái tôi mới đi cùng chị Lưu đến đây. Nhưng mà con người chị sao mà cứ lằng nhằng thế? Lúc thì bốn trăm lúc lại năm trăm, chị xem giá chị trả có hợp lí không? Đây là bát cơm cả đời đấy, tôi không lấy chị bảy tám trăm thì thôi, chị còn ở đây nói này nói nọ. Chị chịu mua thì mua, dù sao chỉ tiêu của tôi không phải không bán nổi, giá này thì lấy"

Chị Vương này quay đầu nhìn về phía chị Lưu nhân viên kinh doanh, trong lòng muốn chị ấy nói nói giúp vài câu.

Chị Lưu nhìn trời góc bốn lăm độ! Xin lỗi nha, tôi lỡ tiết lộ hoàn cảnh nhà chị cho Tiểu Ninh rồi, bây giờ không thể giúp chị trả giá đâu!

Không những không giúp, cô còn kéo chân sau: “Chị dâu Vương à, con người chị cũng thật là, vì chút tiền đó mà còn rủa cả anh nhà chị!"

Cô ấy vừa nói xong liền lập tức nhìn trời góc bốn lăm độ trước khi chị Vương trừng mắt liếc qua.

Chị Vương: Cái chày gỗ này!

Tống Thanh Ninh nhịn cười, chị ơi, chị cũng ngay thẳng quá rồi.

Tống Thanh Ninh: “Chị Vương, tôi hỏi chị lần cuối, chị có mua hay không?"

Áo cũng đã bị vạch lên rồi, hơn nữa nhà chị ta thực sự rất cần việc, người bán việc lại ít, làm sao chị ta có thể không mua cho được?

Chị ta trợn mắt nhìn chị Lưu một cái: “Mua mua mua, sao lại không mua? Nói là năm trăm chín rồi đấy nhé."

“Vậy được, chị đưa hai trăm tiền cọc trước, hôm sau chị và con trai đến trước xưởng thủy tinh đợi tôi, đến lúc đẩy đưa nốt số còn lại, sau khi nhận được tiền tôi sẽ dẫn hai người đi báo danh làm thủ tục.

Ngay sau đó cô lại nói thêm một câu: “Không đặt cọc thì không được nha, lỡ may tôi gặp được người ra giá cao hơn thì sao? Chị nói xem tôi bán hay không bán?"

Chị Vương: “Cái này cũng đúng, đồng chí cô đợi tôi về nhà lấy tiền cho cô nhé."

Chị ta vội vàng chạy về nhà, lấy tiền ra lại bắt đầu lo lắng cô cầm tiền chạy mất thì sao?

Lúc này vẫn là chị Lưu trợn mắt nói: “Chị Vương, tôi đúng là được mở mang tầm mắt với chị rồi nha. Người là tôi dẫn đến, cô ấy chạy chị kiếm tôi không phải xong chuyện rồi sao?"

Chị Vương: “ Chị ta đưa hai trăm tệ cho Tống Thanh Ninh: “Cô đếm thử xem, đồng chí à cô tên gì?"

Tống Thanh Ninh kiểm tra tiền rồi cất đi: “Ngày mốt chín rưỡi sáng gặp nhau trước cổng xưởng thủy tinh, chị gọi tôi Tiểu Tống là được.

Chị Vương:“Vậy được."
« Chương TrướcChương Tiếp »