Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quân Hôn Kiều Sủng: Tôi Ở Thập Niên 70 Trêu Ghẹo Quân Nhân

Chương 88: Đỉnh Quá Nha Phó Đoàn Trưởng Của Em

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hơn nữa bây giờ anh cũng chưa muốn có con lắm, nó sẽ ảnh hưởng việc vun đắp tình cảm giữa anh và vợ.

Tống Thanh Ninh đứng ở trên giường nhìn anh, giờ khắc này cô cảm thấy rất may mắn vì lúc trước bản thân đã dẫn anh về. Anh rất tôn trọng cô cũng rất hiểu cô, người đàn ông như vậy cô không cho phép lưu lạc bên ngoài.

Cô vòng tay qua cổ anh nói: “Em thấy ấy à, em thấy anh lảm nhảm nhiều quá đi.

Sau đó liền cúi đầu, hôn anh say đắm.

Hai người mới cưới, dạo gần đây ngày nào cũng quấn lấy nhau, nụ hôn này vừa rơi xuống liền không thể vãn hồi, giống như ngựa tuột giây cương, cá thả vào nước.

Bác sĩ quả thực đã tận tâm nhắc nhở anh nhiều lần, nhưng điều bác sĩ không biết là chuyện chống đẩy một tay với phó đoàn trưởng Mục mà nói, chỉ là trò trẻ con. Hơn nữa cô vợ nhỏ của anh cũng là một người biết chủ động.

Nếu không phải lớp thạch cao kia cản trở, hai người đã sớm đo chiều dài chân nhau từ lâu rồi.

Chẳng mấy chốc nhiệt độ trong phòng đã nóng lên, tình cảm mặn nồng, quần áo trên người hiển nhiên không hiểu chuyện, vậy mà không biết tự mình cởi ra!

Anh hỏi: “Có phải em sợ rồi không?"

Cô trừng mắt: “Vớ vẩn!"

“Vậy em tắm xong mặc cái này để làm gì? Còn mặc đồ của anh nữa. Áo cô đang mặc chính là chiếc sơ mi trắng mà cô làm cho anh trước khi cưới.

Quá đáng ở chỗ còn cài đến tận nút cuối cùng.

Cởi từng nút như này giày vò người ta đến thế nào cơ chứ?

Quả nhiên, yêu tinh chính là yêu tinh.

Cô vậy mà ghé sát vào tai anh dịu dàng nói:“ Vậy thì anh có thể hầu hạ em đó! Ừm, để cho anh hầu hạ đó."

Mục Cảnh An liền cảm thấy trong đầu nổ ầm một tiếng, đó là âm thanh bùng nổ của tia dè dặt cuối cùng.

Sau đó là xoẹt một tiếng, thứ gì đó vỡ vụn.

Ánh mắt anh tối xuống.

Sáng sớm, ánh nắng ban mai đẹp để xuyên qua khe cửa chiếu vào hai người, ấm người, ấm cả lòng.

Mục Cảnh An thức dậy đúng giờ.

Cuối cùng anh cũng có thể tự mình mặc quần áo một cách chậm rãi.

Lúc cài nút, mắt anh hướng về phía giường, thấy lông mi cô run run, anh không khỏi bật cười.

Cô ngại rồi sao? Không thể nha.

Tiểu yêu tinh này đêm qua nhiệt tình lắm mà.

“Vợ à, em tỉnh rồi sao?"

“Đâu có"

Cô vừa mở miệng, chậc chậc, mặc dù lí nhí không rõ lắm nhưng cũng không dễ bỏ qua.

"

Tống Thanh Ninh: “.....

“Vẫn ổn."

“Vậy thì tốt, sáng nay em muốn ăn gì? Bánh bao hấp hay là nấu mì? Anh nhớ trong nhà vẫn còn mỳ sợi.

“Bánh bao."

“Được, vậy em ngủ thêm một lát rồi dậy ăn cơm"

“Anh cẩn thận cánh tay đấy, nhớ dùng tay trái để lấy đô."

“Anh biết rồi"

Anh mở cửa đi ra ngoài.

Anh không để ý nắm đấm nho nhỏ mà Tống Thanh Ninh giương lên ngay lúc anh đóng cửa lại.

Càng không thấy được cô động tác lăn lộn đấm giường của cô, aaaaa, tức quá đi.

Cô chọc ghẹo nhiều lần như thế, hôm qua đã bị anh phản sát suốt một đêm.

Càng tức hơn nữa là cả đêm qua cứ hở ra là anh lại nói với cô chuyện chân dài! Đúng là giày vò người ta!

Đúng là tức chết người ta!

Còn hỏi cô, hỏi cô, hỏi cô!

Khốn nạn! Sớm muộn gì cô cũng sẽ phản kích lại!

Cô nằm đấy vuốt râu trừng mắt nhìn mất một lúc mới đứng dậy mặc quần áo.

Có điều tức thì tức, nhưng cảm giác lúc đấy cũng không khoa trương như trong sách viết. Ban đầu chỉ hơi đau và khó chịu, nhưng cảm giác sau khi quen dần thì vô cùng tuyệt vời.

Mặc dù bây giờ toàn thân có chút đau nhức, nhưng cũng không giống cảm giác gì mà như có bánh xe nghiền áp, cũng không nhiều, cảm giác bị bánh xe nghiền áp là như thế nào?

Cô lắc đầu, xua đi mấy suy nghĩ linh tinh vớ vẩn kia.

Lúc cô mặc đồ xong, bánh bao của Mục Cảnh An đã hấp chín rồi, vừa vào liền nhìn thấy cô đang chải đầu.

Anh nói: “Không phải chúng ta đã nói sẽ giao việc này cho anh sao?"
« Chương TrướcChương Tiếp »