Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quân Hôn Kiều Sủng: Tôi Ở Thập Niên 70 Trêu Ghẹo Quân Nhân

Chương 87: Đêm Nay Anh Và Chị Em Có Chuyện Cần Làm, Em Ở Đây Không Tiện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quả nhiên suy nghĩ của Dương Thái Nguyệt giống với Tống Thanh Ninh, không trả khoản tiền này.

Cô ấy nói: “Hai nhà chúng ta quen biết đã bao năm rồi, ai mà chẳng hiểu tính nết đối phương cơ chứ? Nếu như mẹ thật sự trả tiền cho bọn họ, cô ta cũng sẽ không cảm ơn mẹ, mà chỉ bắt mẹ phải trả thêm ba mươi tệ mà thôi. Trả thêm ba mươi tệ xem như vẫn là kết quả tốt, nếu tệ thì cô ta sẽ thấy mình dễ nói chuyện, sửa miệng nói rằng thật ra nhà bọn họ mất một trăm hai mươi tệ."

Nói xong cô ấy liền dặn dò Mãn Thương và Mãn Ý: “Chuyện này hai đứa phải chôn trong bụng cho mẹ, không được nói ra bên ngoài, cũng không được nói cho ông bà nội nghe chưa.

Hai đứa nhỏ gật gật đầu.

Nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy dạy hai đứa nhỏ như thể không tốt, nhưng mà tâm lý không muốn trả tiền lại chiếm thế thượng phong, nhất là với cái lão ghê tởm cách vách kia, cô ấy càng không muốn trả.

Cô liền nói thêm vài câu: “Lão già đó không phải là người tốt, đùa bỡn vợ nhà Tam Thuận. Chúng ta cũng không thể chắc chắn tiền là của lão ta, lần này chúng ta không trả nữa. Lần sau chúng ta xác định rõ là tiền của ai sẽ trả."

Hai đứa nhỏ lại gật gật đầu.

Cô ấy cũng không quên dặn dò Thành Thành.

Thành Thành vỗ ngực cam đoan: “Chị dâu chị yên tâm, em rất đáng tin nhá."

Dương Thái Nguyệt xoa đầu của cậu thêm vài cái nữa mới rời đi. Đứa nhỏ này thật xinh đẹp, Hai chị em nhà họ Tống đều rất xinh đẹp.

Buổi tối cô hầm cá, miếng thịt kia Tống Thanh Ninh không nấu nữa, nhưng Thành Thành vẫn ăn uống vô cùng vui vẻ. Bây giờ ngày nào cũng giống như đón tết, đồ ăn ngon quá đi mất.

Nhưng sau bữa tối, cậu bé không vui như thế nữa.

Bởi vì người anh rể đáng kính của cậu bé đưa cho cậu chiếc gối nhỏ rồi nói: “Tối nay em sang ngủ cùng Mãn Thương nhé"

Thành Thành chớp chớp đôi mắt tròn xoe.

“Nhưng mà, nhưng mà tại sao thế ạ? Cháu trai Mãn Thương gặm cánh tay còn bị thối chân nữa, em cũng không muốn ngủ với cháu Mãn Ý đâu.

Mục Cảnh An: “Đêm nay anh và chị em có chút việc phải làm, em ở đây không tiện.

"} Phòng ngủ của nhà bọn họ được chia làm hai nửa, anh và vợ một bên, cậu em vợ nhỏ ở một bên. Trên lý thuyết thì cậu em vợ này sẽ không cản đường, nhưng bức tường ở giữa được làm bằng tre, bùn vàng và vôi, hơn nữa cửa chỉ làm bằng một tấm mành nên không thể cách âm.

Anh sợ lúc hành sự đứa nhỏ nghe được tiếng liền chạy qua.

Tống Thanh Ninh bưng thùng gỗ đi vào, tình cờ nghe được lời này.

Cô thả thùng nước xuống, nhéo một cái lên eo anh: “Anh nói chuyện với em trai em thì cẩn thận một chút."

“Mục Cảnh An: “Anh chú ý lắm rồi mà, cũng không nói cái gì.

Đôi mắt to tròn của Thành Thành quét qua quét lại giữa hai người.

“Anh rể, em sẽ đi tìm cháu Mãn Thương ngay."

Cậu bé ôm gối đi ra bên ngoài, thầm nghĩ, chị cậu rất yêu thương cậu, chị ấy cũng không ngăn cản anh rể, vậy chứng tỏ đây là chuyện rất quan trọng rồi.

Mục Cảnh An đứng trước cửa, thấy cậu em vợ nhỏ đi vào cửa nhà lão đại mới quay trở về.

Nhìn Tống Thanh Ninh gọi: “Vợ ~~"

Giọng điệu uốn a uốn éo.

Tống Thanh Ninh chỉ chỉ vào cái thùng gỗ: “Tắm đi, em đi lấy chậu"

Nhà ở của tổ sản xuất cũng không có phòng tắm, cũng không có vòi hoa sen, việc tắm rửa toàn làm trong chậu.

Mục Cảnh An nói: “Em tắm rửa trước đi."

“Cũng được."

Lúc Tống Thanh Ninh đi tắm, Mục Cảnh An tiếp tục đi đun nước.

Hai người thay phiên nhau tắm xong, Mục Cảnh An đóng cửa lại, lại lấy một chiếc túi nhỏ từ trong túi đồ to được mua về ra để nghiên cứu.

“Cái kia của anh là gì thế?” Nhìn bao bì trông hơi giống đồ an toàn nha.

Mục Cảnh An cười cười đi tới: “Cái này"

Thật sự là nó.

Anh lại nói: “Hay là chúng ta dùng cái này đi. Vợ ơi, anh cảm thấy thật ra em là một người có hoài bão, mà người có hoài bão hẳn sẽ không muốn ở nhà nấu nướng giặt giũ. Nếu đã như vậy, có con lúc này sẽ không thích hợp. Em thấy thế nào?"
« Chương TrướcChương Tiếp »