Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quân Hôn Kiều Sủng: Tôi Ở Thập Niên 70 Trêu Ghẹo Quân Nhân

Chương 86: Đêm Nay Anh Và Chị Em Có Chuyện Cần Làm, Em ở Đây Không Tiện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mãn Ý lại hỏi: “Anh có muốn trả lại không?"

Tống Thanh Ninh ngẫm nghĩ rồi nói: “Đợi mẹ hai đứa trở về, hai đứa nói với mẹ một tiếng"

Theo cô thấy, nếu như Mục Trọng Thu nói là bảy mươi tệ, anh cả vẫn có năm mươi phần trăm có thể trả lại tiền. Nhưng ông ta lại nói là một trăm tệ, lúc này tuyệt đối không thể trả lại được. Vì không giải thích được, người ta nói là một trăm tệ, nhưng nhà anh cả chỉ lấy ra được có bảy mươi tệ, cuối cùng trừ phi anh cả tự mình bỏ thêm ba mươi tệ, nếu không thêm thì với tính tình của lão nhị nhất định sẽ cãi cho bằng được.

Mãn Thương: “Vâng"

Tống Thanh Ninh suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Hôm đẩy lúc cháu đào hố có ai nhìn thấy không?"

Mãn Thương cẩn thận suy nghĩ lại: “Không có ai nhìn thấy, nhưng hôm ấy có rất nhiều người hun thỏ với nhau"

Tống Thanh Ninh: “Có thể nhà lão nhị cảm thấy tiền bị đốt hết rồi, vậy thì mấy đứa nhỏ cùng đi hun thỏ hôm đấy cũng sẽ không nói chuyện này ra, một khi nói ra, thím hai Liễu nhất định sẽ nổi nóng với bọn họ."

Mãn Thương: “Đúng là như vậy.

Thành Thành hỏi: “Vậy chúng ta có thể được ăn thịt không?"

Mãn Thương: “Đương nhiên là có thể, hôm nay mẹ cháu và mấy người khác hẳn sẽ được trả lương, nói không chừng lát nữa chúng ta sẽ được ăn thịt đấy.

Nhà máy thực phẩm đều phát lương vào đầu tháng, cố định vào ngày mồng một. Hôm nay là ngày mồng ba, có đôi lúc cũng sẽ chậm trễ một hai ngày.

Thành Thành liền hớn ha hớn hở kéo Mãn Thương nhảy nhót.

Tống Thanh Ninh đi nấu cơm, cô không cần phiếu đã mua được một con cá trích về, vừa hay làm cá trích hầm đậu phụ. Xào thêm chút rau xanh và hấp thêm mấy cái bánh bao là xong rồi.

Dạo gần đây vì để giải quyết vấn đề lương thực trong nhà, mỗi ngày cô không phải là hấp bánh bao gói há cảo cũng là nướng bánh mì.

Cô còn xách một túi mì và một bao gạo đến cho ba mẹ chồng. Nhưng cho dù có như vậy trong nhà vẫn còn thừa không ít lương thực, những thứ này không dễ mang đi, hơn nữa trong không gian của cô vẫn còn có.

Lúc cơm sắp nấu xong, hai vợ chồng nhà lão Mục từ trên huyện trở về, trên xe đạp còn treo hai cái túi.

Dương Thái Nguyệt lấy từ trong túi ra một miếng thịt đi vào gian bếp thứ ba dựng bằng cỏ tranh, gian bếp dựng bằng cỏ tranh này có thể sử dụng rồi.

“Tiểu Ninh, miếng thịt này cho nhà em. Mãn Thương nói mời Thành Thành ăn thịt, em nấu cho nó ăn nhé. Chị tối ngày không ở nhà, không có thời gian rảnh để nấu."

Bây giờ cô ấy làm công nhân, công nhân rất bận rộn, ngày nào cũng phải đi làm. Vừa nghĩ đến thân phận này, cô ấy liền cảm thấy hạnh phúc.

“Chị dâu chị khách sáo quá, một miếng thịt đấy, để em trả tiền cho chị."

Dương Thái Nguyệt phất phất tay: “Trả gì mà trả bình thường mấy đứa Mãn Thương cũng ăn không ít đồ ngon nhà em, không phải hôm qua còn cuỗm mấy cái bánh bao của em đấy thôi, chị còn chưa trả tiền cho em đấy.

Mãn Thương và Mãn Ý thật sự rất hay ăn đồ của thím nhỏ, hôm nay ăn thì bánh bao ngày mai lại ăn há cảo.

Tống Thanh Ninh bật cười: “Vậy em không khách sáo với chị nữa nhé, Thành Thành, còn không mau cảm ơn chị dâu.

Thành Thành: “Cảm ơn chị dâu, chị dâu thật tốt"

Dương Thái Nguyệt xoa xoa đầu Thành Thành: “Người một nhà cả khách sáo làm gì."

Những thứ còn lại cô ấy mang sang nhà mẹ chồng.

Gần đây buổi trưa cô ấy không ở nhà thế nên mang chút đồ ăn qua nhà mẹ chồng để trưa hai đứa nhỏ qua nhà nội ăn.

Khó khăn lắm mới trụ được đến lúc phát lương, cô ấy liền mượn tờ phiếu, mua liền hơn hai cân thịt, để người ta cắt thành ba miếng, một miếng cho nhà chú ba, một miếng hiếu kính mẹ chống, còn lại để cho nhà mình một miếng.

Đưa đồ xong, cô ấy liền quay về nấu cơm, Mãn Thương liền nói cho cô ấy chuyện nhà lão nhị mất tiền.
« Chương TrướcChương Tiếp »