Ba con lão Nhị không thấy Tống Thanh Ninh và Mục Cảnh An.
Tống Thanh Ninh bọn họ đối chuyện của hắn cũng không quá cảm thấy hứng thú, bất quá Tam Thuận đá thật sự thực trọng, phế đi cũng tại dự kiến bên trong.
Nhưng là hai nhà trụ thân cận quá, có một số việc nàng không nghĩ cảm thấy hứng thú đều khó.
Lúc cô và Mục Cảnh An từ thị trấn về đến nhà, chỉ thấy trong hẻm nhỏ giữa hai nhà chật ních người.
“Đây là làm sao vậy?” Cô hỏi.
Có người lập tức nói với cô: “Nhà Cảnh An, tôi nói cho cô biết, lão đầu tử nhà bọn họ ở trên núi hang thỏ giấu một trăm đồng, kết quả xế chiều hôm nay ông ta đi xem, tiền không có, bị đốt, bây giờ hai người già bọn họ ở nhà đánh nhau"
“Đúng thật là lạ đời, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói có người giấu tiền trong núi đấy.
“Ông ta còn giấu những một trăm tệ! Cái lão già hoang đường này! Chẳng trách thím hai Liễu đánh nhau với ông ta. Nếu là tôi, tôi nhất định đánh cho ông ta trọc đầu!"
"
Bởi vì Tống Thanh Ninh và Mục Cảnh An cùng đi đến trạm thực phẩm một chuyến, sau đó lại đợi chuyến xe cuối cùng thế nên không về được sớm như cha con nhà lão nhị, chỉ kịp lúc thấy bọn họ đánh nhau.
Mục Trọng Thu vừa quay về tổ sản xuất liền vội vàng lên núi, kết quả vừa lên đến nơi đã trợn tròn mắt. Nơi ông ta giấu tiền đã bị thiêu rụi! Một vòng quanh hang thỏ toàn là dấu vết của lửa thiêu, trên mặt đất còn có mấy cọng cỏ tranh bị đốt cháy nằm rải rác.
Gặp loại chuyện này, ông ta không khỏi chửi đổng.
Mà vừa chửi thím hai Liễu liền biết chuyện, hai vợ chồng già bắt đầu đánh nhau ngay tại chỗ.
Tống Thanh Ninh vừa nghe xong đã nghĩ tới Mãn Thương, nhưng khi nghe tiếp đến số tiền, không đúng nha.
Chẳng lẽ còn có người khác giấu tiền ở trên núi? Có điều ngẫm lại, người giấu vàng trên núi còn có thì có người giấu tiền trên núi cũng là chuyện bình thường.
Cô nói: “Có phải là tìm nhầm hoặc nhớ nhầm chỗ hay không, bề ngoài của hang thỏ đều na ná nhau mà"
“Ai mà biết được?"
“Ai dô thím nói thế này cháu lại muốn lên núi rồi haha."
"( "} ......
Lúc này trong sân nhà lão nhị truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết, Tống Thanh Ninh chuồn về nhà bắc ghế dài ra, bám lên tường hóng sang nhìn. Má ôi, thím hai Liễu giật đầu Mục Trọng Thu hói một mảng, Mục Trọng Thu đấm cho thím hai Liễu bầm mắt.
Hai người đang đánh nhau hăng say thì có người hét lên: “Chủ nhiệm trị an đến rồi, nhường đường đi, nhường đường đi"
Chủ nhiệm trị an là người của tổ sản xuất Kiều Bắc, ở gần đây, những chuyện mà rất nhiều đại đội trưởng không tiện xử lý đều sẽ mời ông ta đến.
Ông ta vừa đến liền bắt đầu giáo huấn: “Xem cái gì mà xem, có cái gì hay mà xem, tại sao ý thức giác ngộ của mấy người lại kém như thế? Thấy nhà người ta đánh nhau không đi lên ngăn thì thôi, lại còn đứng đây hóng chuyện, tôi thấy mấy người đúng là rảnh quá hóa rồ rồi, giải tán hết đi."
Sau đó ông ta liền một cước đạp mở cổng nhà lão nhị: “Đừng tay lại hết cho tôi!"
Ông ta vừa tiến vào, thím hai Liễu liền cáo trạng: “Chủ nhiệm, việc này thật sự không phải do tôi! Ông ta giấu quỹ đen, kết quả còn giấu cho mất! Giấu những một trăm tệ, sắp đủ để mua một chiếc xe đạp rồi."
Chủ nhiệm trị an: “Vào nhà rồi nói sau"
Chẳng mấy chốc toàn bộ người nhà lão nhị đều đi vào trong nhà, ừm, không có chuyện gì để hóng nữa.
Tống Thanh Ninh nhảy khỏi tường, nói với mấy người còn chưa rời đi: “Bọn họ vào nhà rồi, không nghe được gì nữa.
“Không sao, ngày mai hỏi đứa nhỏ nhà bọn họ sẽ biết thôi."
"( ""
Lúc này mấy người hóng chuyện mới rời đi.
Mãn Thương lập tức đóng cửa sân lại, đi theo Tống Thanh Ninh vào nhà, thấp giọng hỏi: “Chú nhỏ, thím nhỏ, chỗ mà con đào hình như là chỗ mà ông ta mất đồ, vị trí mà ông ta nói chính là nơi mà con đào hố, nhưng trong đó không có một trăm tệ, thật sự không có."